Sáng thứ Hai, tôi đến trụ sở Lục Thị với một tâm thế vừa bình tĩnh, vừa run nhẹ trong lòng.
Tòa nhà cao 32 tầng sừng sững giữa trung tâm quận 1, thiết kế hiện đại, lạnh lùng và đầy quyền lực — giống hệt như lời đồn về vị CEO bí ẩn của nơi này.
Lục Thẩm – cái tên đã khiến không ít người trong giới phải dè chừng. Một tổng tài kín tiếng, thông minh và quyết liệt, có thể nâng một công ty nhỏ thành đế chế chỉ trong ba năm. Nhưng đời tư thì gần như trắng trơn – không vợ, không bạn gái, chẳng dính vào scandal.
Nói cách khác… không thể với tới.
Tôi ngẩng đầu nhìn bảng hiệu lớn trên nóc tòa nhà. Lần đầu tiên sau bao năm, tôi thấy mình nhỏ bé… nhưng không hề yếu đuối.
Tôi chỉnh lại áo vest trắng, hít sâu rồi bước vào.
Phòng phỏng vấn nằm ở tầng 19. Tôi đến sớm mười lăm phút.
Trợ lý nhân sự, một cô gái trẻ tên Vy, nhìn hồ sơ của tôi rồi gật đầu nhẹ:
– Chị là Giang An đúng không ạ? Dự án lần này là khách sạn cao cấp bên Đà Lạt. Sếp tổng trực tiếp chọn danh sách người phỏng vấn. Trong số hơn ba trăm hồ sơ, chị là một trong mười người được gọi.
Tôi hơi sững người.
Ba trăm?
Tôi chưa từng nghĩ mình lọt vào mắt xanh của một CEO lớn như vậy. Hồ sơ của tôi, sau ba năm “mất tích” vì làm dâu, có gì nổi bật đâu chứ?
Vy mỉm cười, như đọc được suy nghĩ của tôi:
– Bản vẽ “Mộc Dã” của chị được đánh giá rất cao. Ý tưởng đơn giản nhưng đầy cảm xúc. Bên hội đồng chuyên môn nói nó có chiều sâu mà ít thiết kế trẻ làm được.
Tôi mím môi, tim đập nhanh hơn một nhịp.
“Mộc Dã” – dự án tôi thức trắng ba đêm để hoàn thiện, từng bị mẹ chồng cũ mắng là “làm mấy thứ vô dụng, chẳng ra tiền”. Thật châm chọc, chính cái “vô dụng” đó lại đưa tôi đến đây.
10 giờ đúng, tôi được gọi vào phòng.
Căn phòng rộng lớn, trang trí tối giản nhưng sang trọng. Ánh sáng dịu nhẹ, bàn họp dài, phía cuối là một người đàn ông đang cúi đầu xem tài liệu.
Tôi bước vào, cánh cửa đóng lại nhẹ nhàng sau lưng.
Anh ta ngẩng đầu.
Ánh mắt chạm nhau.
Chỉ trong một giây ngắn ngủi, tôi có cảm giác tim mình lạc một nhịp.
Lục Thẩm.
Người thật còn có khí chất hơn lời đồn.
Anh ta mặc sơ mi trắng, không cà vạt, tay áo xắn lên hờ hững. Mái tóc đen cắt gọn, đôi mắt sắc lạnh nhưng không hề xa cách. Trái lại, ánh nhìn đó lại khiến tôi cảm thấy… bị nhìn thấu.
– Giang An? – Anh cất giọng, trầm và rõ.
Tôi gật đầu:
– Vâng, là tôi.
Anh gật nhẹ, lật trang hồ sơ trước mặt:
– Tôi đã xem bản vẽ “Mộc Dã”. Cách chị xử lý ánh sáng rất thông minh. Chị lấy cảm hứng từ đâu?
Tôi hít sâu, bắt đầu nói bằng giọng bình tĩnh:
– Từ chính cuộc sống của tôi. Một căn nhà nhỏ, không quá nhiều vật dụng, nhưng có nắng, có cây và sự yên bình. Em nghĩ… à, tôi nghĩ… không gian lý tưởng là nơi khiến con người cảm thấy mình được chữa lành, dù chỉ là trong vài giờ ngắn ngủi.
Tôi lỡ miệng gọi “em” – một thói quen thời làm dâu – nhưng nhanh chóng chỉnh lại. Lục Thẩm không phản ứng gì, chỉ hơi nhướng mày, nhìn tôi kỹ hơn.
– Chị từng bị gián đoạn sự nghiệp ba năm?
Tôi khựng lại.
Là đang điều tra? Hay chỉ là quan tâm?
Tôi không giấu giếm:
– Đúng vậy. Tôi từng… chọn gia đình hơn sự nghiệp. Nhưng giờ tôi đã rút ra bài học. Tôi sẽ không lặp lại sai lầm đó thêm lần nào nữa.
Anh nhìn tôi vài giây. Rồi gập hồ sơ lại, nghiêng đầu ra hiệu:
– Được rồi. Tôi không thích người giỏi lý thuyết mà thiếu thực tế. Dự án khách sạn lần này cần một người có cảm xúc, có trải nghiệm. Chị có đủ. Tôi chọn chị.
Tôi sững người:
– Chọn… tôi?
Anh gật.
– Làm việc trực tiếp với tôi. Nếu làm tốt, sau dự án này chị sẽ có hợp đồng dài hạn. Có thắc mắc gì không?
Tôi lắc đầu, gần như không tin vào tai mình.
Anh nhìn tôi lần nữa, ánh mắt dừng ở chiếc vali nhỏ xíu đặt bên góc ghế – tôi vẫn còn mang theo từ khi chuyển nhà.
– Chị vừa chuyển nhà?
Tôi hơi ngại, nhưng gật đầu:
– Vâng. Em... à, tôi vừa ly hôn.
Im lặng một nhịp.
Rồi, không ngờ, anh lại mỉm cười – một nụ cười rất khẽ, nhưng dịu dàng đến mức tôi bất ngờ.
– Vậy thì… chúc mừng chị, Giang An. Chị đã bắt đầu lại đúng lúc.
Rời khỏi Lục Thị, tôi đứng giữa quảng trường rộng lớn, hít một hơi thật sâu.
Mọi thứ như vừa mới bắt đầu.
Tôi không còn là người phụ nữ cúi đầu vì gia đình chồng.
Không còn là cái bóng lặng lẽ trong một cuộc hôn nhân lạnh lẽo.
Tôi là Giang An – 28 tuổi, vừa ly hôn, vừa được tuyển dụng vào tập đoàn lớn nhất thành phố, và vừa chạm mặt một người đàn ông… khiến trái tim tôi dao động lần đầu sau ba năm tăm tối.
Tôi mỉm cười. Trời đã hửng nắng.
✅ Kết thúc chương 4
Ở Chương 5, Giang An chính thức bước vào dự án khách sạn cùng tổng tài Lục Thẩm. Hai người làm việc chung, xảy ra nhiều mâu thuẫn thú vị – nhưng cũng dần nảy sinh cảm xúc. Đồng thời, nhà chồng cũ bắt đầu "sáng mắt ra"... Bạn có muốn mình viết tiếp?