ăn coi nồi, ngồi coi cái nồi có gì ăn hong

Chương 5: Ăn Coi Nồi, Ngồi Coi Cái Nồi Có Gì Ăn Hong


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày đầu tiên làm việc tại Lục Thị, tôi bước vào phòng họp với tâm thế sẵn sàng – không phải để chứng minh với ai, mà là để khẳng định lại chính mình.

Phòng họp rộng lớn, ánh sáng trắng, mọi thứ ngăn nắp đến mức hoàn hảo. Trong góc là một bảng phác thảo ý tưởng cho dự án khách sạn Đà Lạt. Một công trình 7 tầng mang phong cách Indochine pha chút mộc mạc Tây Nguyên, rất phù hợp với tầm nhìn thiên nhiên mà Lục Thị đang theo đuổi.

Tôi là người đến sớm nhất.

Vẫn như ba năm trước, tôi luôn đến sớm 15 phút, chuẩn bị tài liệu đầy đủ, cẩn thận như thói quen đã được rèn thành bản năng.

Lục Thẩm bước vào. Anh mặc vest xám nhạt, cà vạt đơn sắc, gương mặt không cảm xúc nhưng ánh mắt sắc bén như luôn biết chính xác mọi người đang nghĩ gì.

Tôi đứng dậy chào. Anh khẽ gật đầu, không nói nhiều.

– Dự án sẽ triển khai trong 6 tháng. Thiết kế chính do cô phụ trách. Tôi cần bản concept hoàn chỉnh trong 10 ngày. Làm được chứ?

Tôi đáp không chần chừ:

– Được.

Một chữ "được", nhưng là lời cam kết bằng cả sự quyết tâm của một người vừa bước ra khỏi vực sâu.

Những ngày sau đó, tôi vùi đầu vào công việc như thể muốn bù lại ba năm đã mất. Tôi nghiên cứu kỹ từng thông số, từng đường nét kiến trúc, từng cách ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ của từng tầng khách sạn.

Ban ngày ở văn phòng, ban đêm tôi thức đến 2, 3 giờ sáng để phác thảo. Có lúc mỏi vai, tay tê rần vì cầm bút cả buổi, tôi chỉ tự nhủ một câu:

“Muốn sống khác, thì phải làm khác.”

Tôi không còn là cô vợ “ăn bám” bị mắng vì dám ôm laptop khi nấu cơm. Tôi bây giờ, là một kiến trúc sư – đang góp phần định hình không gian sống cho hàng trăm con người.

Buổi chiều thứ Sáu, Lục Thẩm gọi tôi vào phòng làm việc riêng.

Tôi bước vào, đặt bản vẽ lên bàn, khẽ nói:

– Đây là bản concept sơ bộ. Tôi đã lên cả phần bố cục phòng và ý tưởng ánh sáng tự nhiên cho 5 loại phòng chính.

Anh im lặng xem qua. Rất lâu sau, anh ngẩng đầu:

– Rất tốt. Từng chi tiết đều có chiều sâu. Cô đúng là người phù hợp.

Tôi mím môi, tim đập hơi nhanh.

Tôi không quen được khen. Nhất là từ một người như anh – ít nói, nghiêm khắc và khó tính đến mức ai trong công ty cũng gọi sau lưng là “Tổng tài băng lạnh”.

Tôi rời khỏi phòng với bản vẽ được ký duyệt, lòng nhẹ tênh. Bước ra ngoài, tôi gặp Vy – cô trợ lý hôm phỏng vấn – đang đứng đợi thang máy.

Vy huých tay tôi, mắt sáng rỡ:

– Chị làm gì mà được sếp cười với á? Bình thường ảnh chỉ có hai biểu cảm: lạnh và đóng băng.

Tôi ngạc nhiên:

– Anh ấy cười à?

Vy cười toe:

– Chị không biết thôi. Ở Lục Thị, sếp mà cười là có biến. Nhưng lần này chắc là biến tốt rồi!

Tôi cười, nhưng không nói gì. Trong lòng vẫn còn vương chút gì đó khó tả — không phải rung động, mà là một dạng cảm giác an toàn kỳ lạ. Như thể mình đang bước đi đúng hướng.

Tối hôm đó, tôi được mời tham dự một buổi tiệc networking giữa các kiến trúc sư do Lục Thị tổ chức.

Tôi mặc một chiếc váy đen dài đơn giản, trang điểm nhẹ, tóc búi thấp. Trong gương, tôi không còn thấy hình ảnh người vợ cũ lặng lẽ đứng sau nhà bếp nữa.

Tôi là Giang An. Một phụ nữ độc lập. Tự chủ. Và đầy khí chất.

Bữa tiệc diễn ra trong một khách sạn cao cấp ở quận 1. Ánh đèn vàng ấm áp, tiếng nhạc jazz dìu dịu, không khí nhộn nhịp mà lịch thiệp.

Khi tôi vừa bước vào, vài người ngạc nhiên quay lại nhìn. Trong đó… có cả người tôi không ngờ sẽ gặp ở đây: chị ba nhà chồng cũ – Tiêu Ngọc.

Cô ta mặc một bộ đầm đỏ lòe loẹt, gương mặt rõ ràng đông cứng khi thấy tôi. Cầm ly rượu trên tay, Tiêu Ngọc tiến lại gần, giọng cố tỏ ra khinh thường:

– Ủa, Giang An? Cô vào được chỗ này bằng cách nào đấy? Làm thêm bưng bê à?

Tôi không bất ngờ. Thói quen xem thường người khác là bản tính ăn sâu vào máu của chị ta rồi.

Tôi mỉm cười nhàn nhạt:

– Tôi là kiến trúc sư bên dự án khách sạn Đà Lạt của Lục Thị. Hôm nay được mời đến giao lưu một chút. Còn chị?

Tiêu Ngọc nghẹn lời. Cô ta làm trợ lý tài chính ở một công ty tầm trung. Tới buổi tiệc này là “đi ké” cùng bạn trai mới.

Tôi không đợi chị ta đáp, chỉ nhẹ nhàng nói thêm:

– À, chị đừng lo. Em không mang theo tạp dề hay xoong chảo đâu. Không phải giúp việc nữa mà.

Tôi bước qua, để lại phía sau khuôn mặt bừng đỏ vì tức giận.

Gần cuối buổi tiệc, tôi đang đứng trò chuyện với một giám đốc dự án thì Lục Thẩm bất ngờ xuất hiện.

Không ít người ngạc nhiên – vì tổng tài Lục Thị rất hiếm khi tham gia các buổi giao lưu.

Anh đi thẳng về phía tôi, gật đầu chào khách rồi hỏi:

– Tôi làm phiền cô một chút, được không?

Tôi khẽ gật đầu, bước theo anh ra ban công bên ngoài.

Gió đêm mát rượi, ánh đèn thành phố phía xa lấp lánh.

Anh quay sang tôi, nhìn một lúc rồi nói chậm rãi:

– Tôi có đọc thêm vài bài báo cũ... Biết cô từng là con dâu nhà họ Tiêu.

Tôi hơi cứng người, nhưng không phản ứng tiêu cực. Tôi đã không còn sợ chuyện đó nữa.

– Vâng. Là “đã từng”.

Anh gật đầu:

– Và giờ cô đang sống rất tốt.

Tôi nhìn anh, không hiểu câu đó là đang khích lệ, hay đang kiểm tra.

Anh nói tiếp:

– Tôi tôn trọng những người dám bước ra khỏi đau khổ mà không đổ lỗi. Cô khác những người phụ nữ tôi từng biết.

Tôi mỉm cười, ánh mắt vững vàng:

– Cảm ơn anh. Nhưng tôi không cần phải khác ai cả. Tôi chỉ cần… không giống tôi của trước đây nữa.

Lục Thẩm nhìn tôi, lần đầu tiên… ánh mắt anh có chút gì đó thật sự ấm áp.

✅ Kết thúc chương 5

Ở Chương 6, mối quan hệ giữa Giang An và Lục Thẩm bắt đầu nảy nở trong những tình huống công việc gay cấn. Cùng lúc đó, nhà chồng cũ liên tục tìm cách liên lạc khi biết cô giờ đã “ngẩng đầu”. Bạn muốn mình viết tiếp không?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.