Sau buổi tiệc, tôi trở về căn hộ nhỏ của mình với một cảm giác lạ lẫm: nhẹ nhàng, nhưng cũng mơ hồ.
Tôi không quen có người khen. Càng không quen có một người đàn ông như Lục Thẩm nhìn mình bằng ánh mắt tôn trọng.
Càng nghĩ, tôi càng thấy điều đó thật xa xỉ – so với ba năm bị giam cầm trong ánh mắt khinh thường của gia đình chồng cũ.
Nhưng điều tôi không ngờ là: chính buổi tiệc ấy đã trở thành bước ngoặt cho tất cả.
Ba ngày sau, tôi đang ở công ty thì điện thoại đổ chuông. Là… chị hai nhà họ Tiêu – Tiêu Mai.
Tôi nhìn tên hiện lên mà lòng không gợn chút cảm xúc. Người từng gọi tôi là “con dâu ăn bám”, “cái bóng dưới bếp” giờ gọi tôi để làm gì?
Tôi không nghe.
Một phút sau, chị ta nhắn tin:
“An à, lâu rồi không gặp. Dạo này em khỏe không?”
Một câu hỏi thăm hờ hững như thể chưa từng có hàng tá câu nói tổn thương tôi đến tận xương tủy.
Tôi không trả lời.
Tin nhắn tiếp theo đến ngay:
“Mẹ sắp xuất viện rồi. Cả nhà đang định tổ chức tiệc nhỏ mừng mẹ. Em… về ăn một bữa nhé. Dù sao cũng là người nhà cũ.”
Tôi bật cười.
Người nhà cũ? Trước đây gọi tôi là “người ngoài”, giờ đổi ngôn ngữ, tưởng tôi không nhớ sao?
Tôi gõ một dòng, rồi xóa. Lặp lại hai lần. Cuối cùng tôi quyết định không nói gì cả.
Bởi vì giờ tôi biết: Sự im lặng đôi khi còn sắc bén hơn lời nói.
Chiều hôm đó, tôi và Lục Thẩm đi khảo sát công trình. Dự án khách sạn ở Đà Lạt đã được khởi công giai đoạn nền móng, và chúng tôi cần kiểm tra lại một số thông số về ánh sáng và hướng gió.
Chuyến công tác kéo dài ba ngày. Và với tôi, đó là ba ngày đặc biệt.
Không chỉ vì công việc suôn sẻ, mà vì… tôi bắt đầu thấy Lục Thẩm không lạnh lùng như người ta nói.
Buổi tối, anh cùng tôi đi bộ quanh khu nghỉ dưỡng, vừa trò chuyện vừa lắng nghe tôi kể chuyện nghề, chuyện ly hôn, chuyện… đã từng muốn biến mất khỏi thế giới này vì cảm giác vô giá trị.
Anh không cắt ngang. Không phán xét. Chỉ thỉnh thoảng gật đầu, hoặc hỏi một câu gì đó khiến tôi giật mình vì... anh thật sự đang lắng nghe.
Tôi nhớ rõ buổi tối thứ hai, chúng tôi ngồi bên bếp củi của homestay.
Tôi vừa kể xong chuyện mẹ chồng từng gọi tôi là “đồ không biết đẻ”, anh trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Người ta vẫn nghĩ phụ nữ giỏi chịu đựng là mạnh mẽ. Tôi thì nghĩ, mạnh mẽ nhất là khi họ dám bước đi.
Tôi nhìn anh, lòng khẽ lay động.
Có lẽ vì tôi từng nghe quá nhiều lời khuyên “chịu đựng một chút”, “gia đình nào chả có mâu thuẫn”, nên khi có người bảo tôi bước đi là đúng, tôi mới thấy lòng mình… dịu lại.
Đêm đó, tôi ngủ ngon hơn mọi đêm trong suốt ba năm qua.
Ngày thứ ba, khi trở lại Sài Gòn, tôi mở điện thoại ra thì thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ từ… Tiêu Bắc – chồng cũ.
Kèm theo một tin nhắn ngắn:
“An, em đang làm gì ở Lục Thị? Nghe nói em thân với sếp tổng? Có thể giúp anh xin một cuộc hẹn đầu tư không?”
Tôi chết lặng vài giây.
Thì ra người cũ bắt đầu liên lạc… không phải vì hối lỗi, mà vì thấy tôi có giá trị trở lại.
Tôi không biết nên cười hay nên tức. Đáng buồn là: Tôi cũng từng là người phụ nữ sẵn sàng giúp anh ta mọi thứ – chỉ cần được yêu thương.
Còn bây giờ?
Tôi không trả lời.
Tôi block số anh ta.
Tôi chặn cả Zalo, Facebook và email.
Không phải vì hận, mà vì… tôi đã không còn liên quan.
Hôm sau, khi tôi đang ở công ty thì Vy – cô trợ lý cũ – chạy đến:
– Chị An, chị có biết chuyện gì không? Người nhà họ Tiêu hôm nay tới sảnh công ty, đòi gặp chị!
Tôi sững người:
– Gặp tôi?
– Vâng! Họ nói là gia đình, nhưng bảo vệ không cho vào. Một cô tên là... Tiêu Ngọc gì đó, hét ầm lên ở quầy lễ tân.
Tôi khẽ thở dài.
Cuối cùng cũng đến lúc họ sáng mắt thật rồi.
Tôi đi xuống.
Từ xa, tôi thấy rõ khuôn mặt của chị ba – Tiêu Ngọc, mẹ chồng tôi, và... Tiêu Bắc cũng có mặt.
Cả ba người đứng chờ, sắc mặt khó coi, nhưng ánh mắt lại đầy kỳ vọng.
Khi tôi xuất hiện, Tiêu Bắc tiến lên trước:
– An, cuối cùng cũng gặp được em. Chuyện lần trước anh nhắn...
Tôi giơ tay, cắt ngang:
– Đừng gọi tên tôi. Cũng đừng gọi “em”.
Tôi nhìn mẹ chồng cũ – người từng đuổi tôi ra khỏi nhóm gia đình.
– Tôi từng là con dâu của bà, nhưng chưa từng được gọi đúng nghĩa là “người một nhà”. Giờ thì càng không.
Bà ta nhíu mày:
– Cô có cần phải lạnh lùng như thế không?
Tôi mỉm cười:
– Vậy hỏi lại bà: lúc bà đá tôi khỏi nhóm, bà có nghĩ mình quá lạnh lùng không?
Không ai đáp lại.
Tôi quay sang Tiêu Bắc:
– Về cuộc hẹn anh muốn xin… không đâu. Tôi không “thân” với ai ở Lục Thị cả. Và cho dù có thân, tôi cũng không giúp anh.
– Em… em thay đổi rồi. Trước kia đâu có thế?
Tôi gật.
– Đúng. Vì trước kia tôi ngu. Bây giờ, tôi tỉnh rồi.
Tôi không nói thêm gì, quay lưng rời đi.
Phía sau là ánh mắt bàng hoàng, nuối tiếc, và… cay đắng của những người từng xem thường tôi.
Tối hôm đó, Lục Thẩm gửi tôi một tin nhắn:
“Nghe nói cô được người cũ ‘tìm về’? Cô ổn chứ?”
Tôi nhắn lại:
“Ổn. Tôi chỉ hơi tiếc... là không mạnh mẽ sớm hơn.”
Lát sau, anh gửi thêm một câu:
“Thế thì từ bây giờ, mạnh mẽ luôn cũng chưa muộn.”
Tôi nhìn màn hình, tim khẽ rung một nhịp.
✅ Kết thúc chương 6
Trong Chương 7, Giang An bắt đầu chinh phục các thử thách thiết kế lớn trong dự án Đà Lạt, đồng thời Lục Thẩm dần thể hiện sự quan tâm rõ ràng hơn. Gia đình chồng cũ tiếp tục trượt dài trong hối hận… nhưng mọi thứ đã quá muộn. Bạn muốn mình viết tiếp chứ?