Buổi sáng hôm sau, Phó Dẫn Chi lại tỉnh dậy từ một giấc mơ mơ hồ.
Trong mơ, anh thấy mình đứng dưới cơn mưa, bên cạnh là một người con gái đang che ô cho anh.
Gió thổi qua, mưa hắt vào vai cô, ướt nửa mái tóc. Anh muốn đưa tay lau đi, nhưng mỗi khi sắp chạm tới, hình ảnh lại tan biến.
Anh tỉnh dậy trong tiếng gió thổi qua rèm. Ánh sáng xám nhạt tràn vào căn phòng, lạnh và trống trải.
Cảm giác lạc lõng ấy lại trở về — giống như anh đang sống trong một thế giới đã bị cắt rời khỏi quá khứ.
Khi ra ngoài, hành lang im lặng đến mức nghe rõ tiếng bước chân mình.
Anh dừng lại trước cửa căn hộ 1704. Không rõ vì sao, chỉ là một thoáng do dự, nhưng rồi ngón tay lại gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ.
Cửa mở ra.
Tống Vãn Thời xuất hiện, mặc chiếc áo len màu be, tóc buộc cao, gương mặt mộc mạc nhưng vẫn đẹp một cách yên bình.
“Chào buổi sáng.” Cô nghiêng đầu, nụ cười nhỏ nơi khóe môi. “Anh dậy sớm thế?”
Anh gật nhẹ. “Hôm nay không ngủ được.”
“Lại mất ngủ à?” – giọng cô dịu, gần như thân mật.
Anh nhìn cô, hơi ngạc nhiên. “Cô biết tôi hay mất ngủ sao?”
“Anh nói trong viện mà. Bác sĩ bảo di chứng chấn thương nhẹ.”
Anh khẽ chau mày. “Tôi từng nói chuyện với cô à?”
Cô thoáng sững, rồi cười nhẹ, như giấu đi điều gì. “Không, tôi đoán thôi.”
Một khoảng im lặng ngắn ngủi. Không khí giữa họ bỗng dày lên bởi điều gì đó chưa nói ra.
Cô mời anh vào, pha cho anh một tách trà nóng.
Căn hộ của cô ngăn nắp, mùi gỗ trầm lan tỏa khắp không gian.
Trên kệ có vài chậu cây nhỏ, một bức tranh sơn dầu chưa khô hẳn — phong cảnh mưa, con đường lát đá, bóng hai người đi chung dưới ô.
Phó Dẫn Chi đứng lặng, mắt dừng lại trên bức tranh.
“Cô vẽ à?”
“Ừ.”
“Đẹp lắm.”
“Cảm ơn.” Cô mỉm cười, rồi khẽ nói thêm, “Đó là nơi chúng ta từng đến.”
Anh quay sang nhìn cô. “Chúng ta?”
Tống Vãn Thời thoáng giật mình, như vừa để lộ điều không nên nói. Cô tránh ánh mắt anh, giả vờ cúi xuống rót thêm trà.
“Xin lỗi, em nói nhầm. Ý em là… bạn em và em.”
Phó Dẫn Chi nhìn cô, không nói gì thêm. Nhưng trong đầu, một hình ảnh thoáng hiện — con đường lát đá, mưa rơi, và bàn tay ai đó nắm lấy anh thật chặt.
Buổi trưa, anh trở về căn hộ của mình.
Khi mở tủ, anh vô tình tìm thấy một chiếc hộp nhỏ bị kẹt ở ngăn cuối.
Bên trong, ngoài vài bức ảnh cũ đã phai màu, còn có một tấm vé xem triển lãm tranh. Phía sau tờ vé có dòng chữ viết bằng nét mực mềm mại:
“Cảm ơn anh đã không để em đi một mình.”
Anh cầm tờ giấy thật lâu.
Nét chữ… giống hệt Tống Vãn Thời.
Anh bước nhanh ra ban công. Ở căn hộ đối diện, cô đang phơi quần áo, tay cầm chiếc khăn trắng, gió thổi khiến tà áo cô bay nhẹ.
Anh muốn hỏi, nhưng cổ họng lại nghẹn.
Chỉ một thoáng thôi, cô ngẩng lên, ánh mắt họ chạm nhau qua lớp nắng mỏng.
Cô mỉm cười, nhẹ như thể chưa từng có gì xảy ra.
Nụ cười ấy khiến anh thấy tim mình run lên — không vì hạnh phúc, mà vì sợ rằng nếu hỏi, mọi thứ sẽ biến mất.
Chiều đến, anh lang thang ra bờ hồ gần khu nhà.
Mặt hồ phẳng lặng, phản chiếu nền trời xám bạc. Anh đứng đó, lắng nghe âm thanh xa xăm của gió, của nước, và của chính sự im lặng trong mình.
Một giọng nói vang lên sau lưng:
“Anh vẫn thích đứng ở đây.”
Anh quay lại — là Tống Vãn Thời, khoác áo mỏng, tay cầm ly cà phê mang đi.
“Cô biết tôi hay đến đây?”
“Trước kia, mỗi khi mệt, anh đều ra đây.”
Anh nhìn cô rất lâu, giọng thấp đi: “Cô biết quá nhiều về tôi.”
“Vì…” Cô dừng lại, rồi mỉm cười. “Vì em từng nợ anh một lời tạm biệt.”
Câu nói ấy rơi xuống giữa không gian tĩnh lặng, khẽ vang như một giọt nước nhỏ vào mặt hồ.
Anh muốn hỏi — “Từng?” — nhưng cô đã quay đi, bước về phía ánh chiều đang tắt dần.
Cơn gió thổi qua, mang theo mùi hương nhàn nhạt của cà phê và hoa dại.
Phó Dẫn Chi đứng đó, nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh ấy, lòng dậy lên một nỗi xao động lạ lùng.
Anh không biết họ đã từng là gì — người yêu, bạn, hay chỉ là hai kẻ lạc nhau giữa một cơn mưa.
Nhưng anh biết, từ khoảnh khắc này, mỗi lời cô nói, mỗi nụ cười cô để lại, đều khiến anh muốn nhớ lại, dù cho trí nhớ ấy có đau đến đâu.
Và trong bóng chiều phai, giọng nói trong mơ lại vang lên — dịu dàng, run rẩy:
“Anh đừng quên, em từng nói… nếu một ngày anh quên mất em, em vẫn sẽ đứng ở nơi cũ, đợi anh quay về.”
Phó Dẫn Chi khẽ nhắm mắt.
Ánh chiều loang trên mặt nước, mờ ảo như ký ức vừa trỗi dậy.
Có lẽ, quá khứ đang bắt đầu tìm đường trở lại.