ánh hoàng hôn dịu dàng

Chương 6:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng nay, thành phố dịu lại như thể vừa rũ bỏ một cơn mưa dài. Bầu trời không thật xanh, chỉ mang sắc lam nhạt loang lổ như ai đó lỡ tay hòa thêm một ít sữa vào ly cà phê đen. Trên con phố nhỏ, tiếng bước chân và tiếng bánh xe đạp lăn qua tạo thành một thứ nhịp điệu hiền hòa, tưởng chừng không bao giờ muốn kết thúc.

Phó Dẫn Chi rời căn hộ vào lúc tám giờ mười lăm. Ánh nắng sớm chiếu nghiêng qua khung cửa, lướt qua chiếc áo khoác sẫm màu anh đang mặc, hắt bóng dài trên mặt đường ướt mưa. Anh có thói quen bắt đầu ngày mới bằng một tách cà phê ở quán nhỏ dưới chân dốc, nơi giai điệu nhạc luôn chậm và hương cà phê luôn vừa đủ đắng.

Cánh cửa gỗ mở ra, tiếng chuông gió leng keng vang lên, hòa vào hương cà phê vừa mới xay. Trong không gian nhỏ xíu ấy, buổi sáng dường như chậm lại thêm một nhịp.

Anh chọn bàn quen ở góc cửa sổ, nơi có thể nhìn ra con phố và mảng trời loang sáng bên ngoài. Đặt túi xuống ghế, anh ngồi lặng, tay khẽ chạm vào mép cốc sứ trắng còn trống. Ánh mắt anh dõi theo những giọt nước còn vương trên khung kính — trong khoảnh khắc ấy, dường như có một khoảng trống không tên len vào giữa tim.

“Anh vẫn gọi cà phê đen chứ?”

Giọng nói của cô phục vụ quen thuộc vang lên, kéo anh trở về thực tại. Anh gật đầu khẽ.

Và khi ngẩng lên, anh thấy cô — Tống Vãn Thời — đang bước vào quán.

Cô không nhìn anh. Chỉ là hình bóng ấy, trong chiếc áo khoác be nhạt, mái tóc đen buộc lỏng, vài sợi rơi xuống che nửa gương mặt. Ánh sáng buổi sáng chiếu nghiêng qua cửa, đọng lại trên vai cô như phủ một lớp bụi vàng.

Cô chọn một bàn ở gần cửa sổ đối diện, cũng hướng về phía ngoài đường. Khi cô tháo khăn quàng ra, anh bỗng thấy trong lòng mình khẽ rung lên, như một sợi dây mảnh bị gió chạm vào.

Không hiểu vì sao, cảm giác này lại rõ ràng đến thế.

Tựa như anh đã nhìn thấy cô ở đâu đó rồi. Trong giấc mơ? Trong một buổi chiều nào đã qua từ rất lâu? Hay chỉ là trong những mảnh ký ức đã bị thời gian làm nhòe đi?

Anh không nhớ nổi.

Chỉ biết, trong khoảnh khắc ấy, thế giới như thu nhỏ lại, chỉ còn hai chiếc bàn, hai ly cà phê, và hai ánh mắt vô tình gặp nhau.

Tống Vãn Thời khẽ giật mình khi thấy anh. Cô dường như định quay đi, rồi lại mỉm cười nhẹ, gật đầu thay cho lời chào. Nụ cười ấy, mềm như gió.

Phó Dẫn Chi gật đầu đáp lại. Anh định nói điều gì đó, nhưng lời lại mắc ở cổ.

Một lúc sau, khi cà phê được mang ra, anh nghe thấy tiếng lật sách khe khẽ từ bàn bên kia. Cô đang đọc. Quyển sách bìa mềm, đã hơi cũ, có lẽ là mang theo từ nhà. Dòng chữ nhỏ in nghiêng phía bìa khiến anh thoáng nhận ra — một tiểu thuyết anh từng đọc hồi sinh viên.

Anh nhìn cô, rồi nhìn quyển sách, và không hiểu vì sao cảm giác quen thuộc ấy lại dâng lên mạnh hơn nữa.

Có lẽ vì cô ngồi dưới ánh sáng giống hệt ai đó trong trí nhớ anh. Hoặc vì cách cô khẽ nghiêng đầu, chậm rãi lật từng trang, giống một khung cảnh nào đó từng tồn tại — chỉ là anh không thể gọi tên.

Thành phố ngoài kia vẫn đang thức dậy. Người đi bộ vội vã, tiếng còi xe vọng xa, nhưng trong quán cà phê nhỏ này, mọi thứ đều trở nên yên lặng lạ lùng.

Khi cô phục vụ quay lại, mang thêm một tách latte, cô mỉm cười hỏi:

“Anh muốn thêm đường không?”

Phó Dẫn Chi định trả lời, nhưng giọng cô gái bàn đối diện lại vang lên cùng lúc:

“Không cần thêm đâu, vị đắng mới là thật nhất.”

Anh quay lại.

Tống Vãn Thời mỉm cười, ánh mắt chạm nhẹ vào anh, vừa đủ khiến anh lúng túng.

“Xin lỗi,” cô nói chậm rãi, “tôi nghe nhầm cô ấy hỏi mình.”

“Không sao,” anh đáp, giọng nhỏ hơn thường ngày. “Câu nói của cô cũng đúng.”

Họ nhìn nhau thêm một chút, như thể cả hai đang cố đọc trong ánh mắt người kia điều gì đó mình chưa kịp hiểu.

Rồi cô cúi xuống tiếp tục đọc, còn anh quay ra cửa sổ, nhưng lòng không còn yên được nữa.

Anh nghe tim mình đập chậm, từng nhịp, hòa vào tiếng đồng hồ treo tường.

Một lát sau, cô đứng dậy đi lấy thêm khăn giấy. Khi đi ngang qua bàn anh, sợi dây chuyền mảnh trên cổ cô khẽ lóe sáng. Một ánh bạc rất mảnh, hệt như ánh trăng lạc trong nước. Anh nhìn theo, không rõ vì sao ngực mình chợt nhói nhẹ.

Không phải vì dây chuyền, mà vì một cảm giác trống vắng kỳ lạ — như thể anh đã từng đưa vật đó cho ai đó từ rất lâu.

Tống Vãn Thời trở lại chỗ ngồi, đặt ly cà phê xuống, đôi môi khẽ nhấp một ngụm. Khi cô ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn của anh, cô cười:

“Anh hay đến đây à?”

“Thỉnh thoảng,” anh đáp, “vì ở đây yên tĩnh.”

“Yên tĩnh là tốt,” cô nói, ánh mắt xa xăm. “Nhưng đôi khi, quá yên cũng khiến người ta quên mất mình đang sống.”

Phó Dẫn Chi khẽ cười. “Cô sợ yên tĩnh à?”

“Không. Chỉ là… tôi từng mất ai đó trong một buổi sáng yên tĩnh thế này.”

Giọng cô thấp, rất nhẹ, như làn hơi mỏng tan vào không khí. Anh nghe mà không biết nên nói gì.

Khoảnh khắc đó, ánh nắng rơi nghiêng trên bàn, hắt qua ly cà phê bốc khói, và anh thấy rõ trong mắt cô — có điều gì đó như nỗi buồn chưa kịp gọi tên.

Không ai nói thêm gì nữa.

Chỉ còn tiếng nhạc êm ả vang lên, hòa cùng hương cà phê dìu dịu.

Một lát sau, cô đứng dậy, trả tiền, rồi quay lại nhìn anh, nói nhỏ:

“Hôm nào, nếu anh vẫn thích sự yên tĩnh này, có thể cùng tôi ngồi một lúc được không?”

Anh thoáng sững. Cô không đợi câu trả lời, chỉ để lại nụ cười rất nhẹ. Rồi rời đi.

Khi bóng cô khuất sau khung cửa, anh vẫn ngồi yên. Ly cà phê trước mặt đã nguội, hơi nước tan hết, chỉ còn vị đắng đọng lại trên đầu lưỡi.

Anh khẽ nhắm mắt. Trong đầu anh, không hiểu vì sao lại thoáng qua một hình ảnh mơ hồ — một bờ biển xa, một buổi chiều lộng gió, và một người con gái đứng xoay lưng, mái tóc tung bay, dáng người ấy… rất giống cô.

Phó Dẫn Chi mở mắt ra. Ngoài kia, nắng đã rực hơn.

Anh hít sâu, rồi thở ra chậm rãi.

Một phần trong anh, rất nhỏ, bắt đầu muốn gặp lại cô.

Buổi sáng ấy, ly cà phê không kịp nguội. Nhưng có điều gì đó, âm thầm, đã tan vào trong tim.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×