anh hùng của kẻ thù

Chương 3: Cơn Sốt Dưới Mái Nhà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lam Ngọc đã thử thách giới hạn, và Thiên Dực đã dấn thân vào sự cấm kỵ. Ranh giới đạo đức sụp đổ sau nụ hôn ở thư viện, kéo theo là sự chuyển đổi đột ngột trong bầu không khí của biệt thự Thiên Mệnh. Thiên Dực không còn là người bảo hộ kiềm chế. Anh trở thành một người đàn ông chiếm hữu, khao khát, và tàn nhẫn hơn với chính mình. Anh biết, mối quan hệ này là một sự phản bội lời hứa với chính mình và sự tôn kính mà Thanh Vy dành cho anh, nhưng sự khao khát cơ thể và linh hồn cô đã vượt qua mọi luật lệ anh tự đặt ra.

Mối quan hệ của họ diễn ra trong sự bí mật tuyệt đối. Ban ngày, Thiên Dực vẫn là trùm tài phiệt lạnh lùng, luôn giữ khoảng cách chuyên nghiệp với Thanh Vy, đặc biệt trước mặt người giúp việc hay trợ lý. Nhưng khi cánh cửa phòng làm việc đóng lại, hoặc khi màn đêm buông xuống, sự căng thẳng sẽ lập tức bùng nổ. Thiên Dực biến những hành động thân mật thành sự kiểm soát. Anh muốn cô hoàn toàn bị cuốn vào dục vọng, không còn thời gian hay tâm trí cho những câu hỏi về quá khứ hay sự thật đang rình rập.

Một quy tắc bất thành văn được thiết lập: Thanh Vy phải luôn sẵn sàng khi Thiên Dực cần.

Anh không cần phải gọi cô. Chỉ cần một ánh mắt sắc lạnh, một cái nhướng mày khi dùng bữa tối, là Thanh Vy hiểu. Cô sẽ lặng lẽ đợi anh trong phòng ngủ, trái tim vừa run rẩy vì sợ hãi, vừa hồi hộp vì sự khao khát cấm kỵ.

Thiên Dực thường không nói nhiều trong những khoảnh khắc đó. Anh dùng hành động để nói lên sự chiếm hữu của mình. Anh đưa tay, không phải vuốt ve, mà là nắm lấy cằm cô một cách mạnh mẽ, buộc cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt đang bùng cháy của anh.

"Anh đã nói rồi," Thiên Dực thường thì thầm, giọng anh khàn đặc. "Em là của anh. Theo mọi cách."

Cảnh thân mật của họ đầy rẫy sự giằng xé và tội lỗi. Thiên Dực luôn giữ lại một chút tàn nhẫn trong sự vuốt ve của mình, như một cách để trừng phạt chính anh vì đã phá vỡ ranh giới. Anh in dấu những vết đỏ mờ trên làn da trắng ngần của Thanh Vy, những dấu vết mà cô phải che giấu cẩn thận dưới lớp áo dày vào ban ngày. Đó không chỉ là dấu vết của sự đam mê, mà còn là biểu tượng của quyền sở hữu tuyệt đối. Thanh Vy chấp nhận những dấu vết đó. Cô cảm thấy mình an toàn khi bị anh chiếm hữu, sự áp bức thể xác đó đánh lạc hướng cô khỏi nỗi đau tinh thần của sự cấm kỵ.

Nhưng sự thỏa mãn thể xác không thể xoa dịu được sự nghi ngờ trong lòng Thanh Vy. Sự vắng mặt của anh trong quá khứ đã cho cô thời gian để điều tra. Cô nhận ra rằng, dù Thiên Dực cố gắng bao bọc cô bằng tình yêu và sự giàu có, thì có một phần con người anh cô không bao giờ chạm tới được: quá khứ của anh và những giao dịch kinh doanh tàn nhẫn.

Một đêm, sau một cơn cuồng nhiệt khiến cả hai kiệt sức, Thiên Dực ngủ say. Đây là cơ hội duy nhất của Thanh Vy. Cô nhẹ nhàng rời khỏi giường, trái tim đập như trống bỏi. Cô biết, việc mình làm là phản bội sự tin tưởng (dù bị ép buộc) mà anh dành cho cô, nhưng cô phải tìm ra sự thật.

Cô đi đến phòng làm việc của anh. Lần này, cô không chạm vào cuốn sổ cũ, mà là chiếc két sắt bí mật được giấu sau bức tranh sơn dầu đắt tiền. Thanh Vy đã học được mật khẩu từ lâu, đó là ngày sinh của mẹ anh – một sự thật nhỏ bé mà Thiên Dực từng kể cho cô trong một khoảnh khắc yếu lòng.

Khi két sắt mở ra, Thanh Vy thấy một tập hồ sơ dày cộp. Bên trong không phải tiền mặt, mà là các văn bản luật pháp và tài chính liên quan đến vụ sáp nhập, tranh chấp cổ phần của cha mẹ cô. Đặc biệt, có một báo cáo chi tiết về "thủ tục pháp lý kết thúc doanh nghiệp", được ký và đóng dấu bằng một công ty luật có liên hệ với Thiên Dực.

Thanh Vy lật xem. Cô thấy ngày ký kết diễn ra chỉ hai ngày trước vụ tai nạn. Điều này không thể là sự trùng hợp. Báo cáo tiết lộ rằng cha cô đang chịu áp lực kinh khủng từ tập đoàn lớn để buộc phải bán tháo cổ phần với giá rẻ mạt.

Thế giới của Thanh Vy quay cuồng. Cô không thể tin vào mắt mình. Thiên Dực không chỉ là người bảo hộ, mà anh là người đứng sau bức màn, người đã gây áp lực khiến cha mẹ cô phải đối diện với thảm kịch. Anh đã hủy hoại gia đình cô, rồi lại xuất hiện với tư cách là vị cứu tinh để chiếm hữu tài sản duy nhất còn sót lại – là cô.

Nỗi đau đớn bị phản bội lớn hơn cả sự sợ hãi. Tình yêu và sự tôn thờ của cô biến thành sự ghê tởm và căm phẫn tột độ. Cô nhanh chóng chụp lại bằng chứng bằng điện thoại, khóa két sắt lại như cũ, và trở về phòng.

Nằm xuống bên cạnh Thiên Dực, người vẫn đang ngủ say, Thanh Vy nhìn vào gương mặt anh, gương mặt từng là niềm an ủi duy nhất của cô. Giờ đây, cô chỉ thấy khuôn mặt của kẻ thù. Hơi thở ấm áp của anh bên tai cô không còn là sự bảo hộ, mà là sự lừa dối.

Thanh Vy đưa ra quyết định lạnh lùng: Cô không thể rời đi. Cô phải ở lại, tiếp tục vở kịch người tình cấm kỵ, và dùng chính sự thân mật đó như một vũ khí để moi thêm bằng chứng, để trả thù. Cô đã chính thức biến thành con dao hai lưỡi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×