anh hùng của kẻ thù

Chương 4: Sự Chiếm Hữu Trong Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thanh Vy đã nhìn thấy sự thật, và sự thật đó đã giết chết cô bé ngây thơ sống trong ảo ảnh suốt ba năm. Cô không còn là con tin. Giờ đây, cô là một kẻ trả thù kiên nhẫn, sử dụng chính lớp vỏ bọc "người tình cấm kỵ" làm vũ khí hoàn hảo. Nỗi căm phẫn dành cho Thiên Dực lạnh lẽo đến mức vượt qua cả nỗi đau bị phản bội.

Thiên Dực, hoàn toàn không hề hay biết về sự thay đổi kinh khủng trong lòng Thanh Vy, vẫn chìm đắm trong sự thỏa mãn khi cô ngoan ngoãn chấp nhận vai trò người tình bị chiếm hữu của anh. Anh chỉ nhận thấy một sự khác biệt nhỏ: Thanh Vy trở nên chủ động hơn, cuồng nhiệt hơn, như thể muốn bù đắp cho sự xa cách tinh thần bằng sự dâng hiến thể xác. Anh nhầm lẫn sự tuyệt vọng và căm hận của cô là tình yêu điên cuồng.

Sự thân mật của họ càng lúc càng trở nên mãnh liệt, nhưng đối với Thanh Vy, mỗi lần gần gũi là một hành động tra tấn tinh thần. Cô dùng cơ thể mình như một công cụ. Trong những khoảnh khắc mà Thiên Dực yếu lòng nhất, chìm trong sự khoái cảm, Thanh Vy sẽ khéo léo gợi mở những câu hỏi liên quan đến công việc, những cái tên, những địa điểm quan trọng trong quá khứ của anh.

"Anh có thể cho em xem công ty mới mà anh vừa mua không? Có phải là công ty nhỏ mà anh từng nói không?" Thanh Vy thì thầm, tay cô lướt nhẹ trên cơ ngực săn chắc của anh, ngay khi anh đang mất cảnh giác nhất.

Thiên Dực, vì bị dục vọng làm cho phân tâm, đã vô tình tiết lộ những thông tin nhỏ nhưng quý giá. "Nó không quan trọng, em yêu. Chỉ là một công ty nhỏ cũ kỹ ở phía Đông... Anh đã xóa sổ nó rồi."

"Xóa sổ sao?" Thanh Vy lặp lại, cố gắng ghi nhớ địa điểm. "Anh thật tàn nhẫn."

Thiên Dực cười khẽ, hôn cô mạnh bạo. "Tàn nhẫn là luật lệ của trò chơi này. Nhưng với em, anh luôn dịu dàng."

Sự giả dối đó khiến Thanh Vy thấy ghê tởm, nhưng cô phải tiếp tục vở kịch.

Thiên Dực, với bản năng cảnh giác của một trùm tài phiệt, đôi lúc vẫn cảm thấy có gì đó sai sai. Thanh Vy quá hoàn hảo. Sự phục tùng của cô không còn sự e dè của cô bé mười sáu tuổi nữa, mà là sự dâng hiến đầy tính toán của một người phụ nữ. Anh bắt đầu kiểm tra phòng làm việc và máy tính cá nhân của cô một cách lén lút, nhưng Thanh Vy đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Cô giấu tất cả bằng chứng đã tìm được vào một tài khoản đám mây ẩn, không thể truy cập nếu không có mật mã sinh trắc học của cô.

Để khẳng định quyền kiểm soát, Thiên Dực bắt đầu đưa ra những quy tắc mới, mang tính kiểm soát và chiếm hữu cao hơn. Anh cấm cô đi ra ngoài một mình sau 7 giờ tối, anh cho lắp đặt một hệ thống camera an ninh tối tân trong biệt thự, và anh mua cho cô một chiếc điện thoại di động mới, chỉ cho phép cô liên lạc với những số điện thoại được anh phê duyệt. "Đây là để bảo vệ em," anh nói, nhưng Thanh Vy biết, đó là một cái lồng bằng vàng được siết chặt hơn.

Một lần, Thanh Vy cố ý để lộ một mẩu giấy ghi chú về địa chỉ công ty cũ của cha mình. Khi Thiên Dực thấy nó, anh lập tức đốt nó đi.

"Anh đã cảnh báo em. Đừng bận tâm đến quá khứ," anh gầm gừ, kéo cô vào lòng một cách thô bạo. Sự thân mật tiếp theo là sự trừng phạt. Anh không cho phép cô chạm vào anh bằng tình yêu, mà chỉ được chạm vào anh bằng sự phục tùng.

Trong đỉnh điểm của sự chiếm hữu, Thiên Dực thì thầm vào tai cô: "Em chỉ cần một thứ duy nhất trên đời này: sự bảo hộ của anh. Anh là người duy nhất em có thể tin tưởng. Anh là cả thế giới của em."

Thanh Vy nhắm mắt lại. Cô đáp lại sự chiếm hữu của anh bằng sự cuồng nhiệt giả tạo. "Vâng, Thiên Dực. Em chỉ cần anh."

Cô biết, anh tin lời cô. Và đó là sai lầm lớn nhất của anh. Cô đã hoàn toàn lún sâu vào thế giới bóng tối của Thiên Dực, nhưng không phải để yêu, mà để chờ đợi thời cơ chín muồi để hủy diệt kẻ đã phản bội lòng tin của cô. Dục vọng cấm kỵ đã trở thành mặt nạ hoàn hảo cho lòng hận thù.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×