Buổi sáng sau đêm mưa, bầu trời thị trấn xám đục như tro.
Minh Anh mở mắt trong cơn mơ hồ, đầu nặng trĩu, toàn thân lạnh buốt.
Ánh sáng lờ mờ lọt qua tấm rèm cũ. Căn phòng im lặng lạ thường – im đến mức cô nghe được tiếng tim mình đập trong lồng ngực.
Chiếc đồng hồ trên bàn vẫn dừng ở 3 giờ 01.
Cô lặng nhìn nó hồi lâu, rồi đưa tay lên trán – mồ hôi lạnh rịn ra dù tiết trời vẫn se.
Mọi thứ trong phòng dường như bị ai đó sắp xếp lại.
Chiếc ghế cô nhớ rõ đã ngã từ đêm qua, giờ đứng ngay ngắn.
Bức ảnh đôi đã được đặt lại trên bàn, ngay ngắn đến mức không thể là ngẫu nhiên.
Và trên bàn còn có một tách cà phê nóng, bốc khói, mùi hương quen thuộc đến đau lòng.
Khang luôn uống cà phê đen đậm, không đường.
Giống hệt như tách cà phê này.
Cô run rẩy bước tới, đưa tay chạm vào tách.
Nóng. Thật sự nóng.
“Không thể nào…”
Cô nhìn quanh, căn phòng trống rỗng, cửa sổ đóng kín.
Không có dấu hiệu ai đó đã vào đây. Nhưng trong gió thoảng, có thứ gì đó rất nhẹ… như hơi thở của một người.
“Anh đã về rồi, phải không?” – Cô khẽ hỏi, giọng vỡ ra.
Không có tiếng đáp, chỉ có tiếng tách khẽ vang lên.
Cô quay lại — chiếc đồng hồ chết một lần nữa nhích kim phút thêm một nấc.
Kim giờ vẫn đứng yên ở số 3.
Kim phút chậm chạp chỉ sang số 2.
Trên mặt đồng hồ, xuất hiện một vết nứt nhỏ, lan dần như vết chân chim.
Từ khe nứt, rỉ ra thứ chất lỏng đỏ sẫm, từng giọt rơi xuống mặt bàn.
Minh Anh lùi lại, va vào mép giường.
Cô nắm chặt tấm chăn, mắt không rời chiếc đồng hồ.
“Không… không thể nào… Anh…”
Rồi tiếng gõ cửa lại vang lên.
“Cộc… cộc… cộc…”
Ba tiếng, nhẹ, chậm rãi, kiên nhẫn.
Cô đứng dậy, bước đến cửa.
Trước khi chạm tay vào tay nắm, cô khẽ thì thầm:
“Nếu thật sự là anh… hãy nói gì đó đi.”
Bên ngoài, im lặng.
Rồi một giọng nói trầm, khản đặc vang lên:
“Anh đã về… nhưng em lại không nhận ra anh nữa.”
Minh Anh cứng người.
Bàn tay cô đặt trên nắm cửa lạnh như băng.
Một luồng gió lạnh thốc vào, tấm rèm tung lên, làm vỡ tách cà phê trên bàn.
Nước đen tràn ra, loang thành hình một bàn tay.
Bà chủ nhà trọ đi ngang hành lang, nghe thấy tiếng thì thầm trong phòng số 7.
Bà áp tai vào cửa, mỉm cười nhạt:
“Lại nói chuyện với ‘anh ấy’ à, con bé tội nghiệp…”
Bà quay đi, không hề biết rằng từ khe cửa hở, một con mắt đàn ông đang nhìn theo bà, bất động, lạnh lẽo.