ba giường cấm kỵ

Chương 3: Cái Chạm Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đầu tiên trong căn phòng trắng toát, trên chiếc Giường Trắng tinh khôi, Hạ Vân trằn trọc không sao chợp mắt. Chiếc chăn lụa mềm mại như vuốt ve làn da cô, nhưng không mang lại chút ấm áp hay an ủi nào. Thay vào đó, nó gợi lên một cảm giác lạnh lẽo, xa lạ, như thể cô đang nằm giữa một thế giới khác, tách biệt hoàn toàn khỏi mọi thứ quen thuộc.

Nỗi sợ hãi mơ hồ về Lâm Phong, về những lời nói đầy ẩn ý của chú ta, và cả nỗi đau âm ỉ vì sự mất mát cha mẹ, đan xen vào nhau, tạo thành một mớ bòng bong trong tâm trí cô. Cô nhắm chặt mắt, cố gắng xua đi những hình ảnh ám ảnh và những câu hỏi không lời đáp. Mệt mỏi đến cùng cực, cuối cùng, sự kiệt sức cũng chiến thắng, kéo cô chìm vào một giấc ngủ chập chờn, đầy lo âu.

Trong màn đêm đen đặc của căn phòng, khi đồng hồ điểm qua những giờ khắc tĩnh lặng nhất, một cảm giác lạ lùng đột ngột thức tỉnh Hạ Vân. Nó không phải là một tiếng động lớn, cũng không phải là một sự va chạm mạnh. Đó là một cảm giác tinh tế, nhẹ nhàng đến mức nếu không phải vì sự nhạy cảm tột độ của cô trong khoảnh khắc ấy, cô đã lầm tưởng đó chỉ là một phần của giấc mơ.

Một bàn tay ấm áp, thô ráp nhưng đầy sức mạnh đang lướt nhẹ trên làn da mỏng manh của cô, từ cánh tay trần đến vai, rồi dừng lại ở hõm cổ. Hạ Vân đông cứng người, tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài. Toàn thân cô run rẩy, từng tế bào như muốn hét lên vì sợ hãi. Cô không dám mở mắt, không dám cử động, chỉ giả vờ ngủ say, cố gắng điều hòa hơi thở để không để lộ sự tỉnh táo của mình.

Cô biết đó là ai. Không thể là ai khác ngoài Lâm Phong. Chỉ có chú ta mới có thể đột nhập vào phòng cô giữa đêm khuya khoắt một cách dễ dàng và táo bạo đến vậy. Cái chạm của chú không hề thô bạo, không hề vội vã, mà lại mang một sự tỉ mỉ, cẩn trọng đến đáng sợ, như thể chú ta đang dò xét, đang tận hưởng từng khoảnh khắc được khám phá.


Ngón tay chú ta di chuyển chậm rãi, vẽ nên những đường nét vô hình trên da thịt cô, như một họa sĩ đang phác thảo bức tranh của mình. Mỗi cái chạm đều như một dòng điện chạy dọc sống lưng, vừa khiến cô hoảng sợ đến tột độ, vừa khơi gợi một sự tò mò cấm kỵ mà cô không thể lý giải. Có một điều gì đó trong cái chạm ấy, một sự ám muội, một ý đồ mà Hạ Vân non nớt không thể định nghĩa, nhưng trực giác mách bảo cô rằng nó ẩn chứa một mối nguy hiểm khôn lường.


Cô nằm im thin thít, nín thở, chờ đợi. Từng phút trôi qua như cả thế kỷ. Cuối cùng, bàn tay ấy cũng rời đi, và cánh cửa khẽ đóng lại, để lại Hạ Vân một mình trong căn phòng tối, với trái tim vẫn còn đập loạn xạ và một cảm giác bàng hoàng pha lẫn ghê sợ. Cái chạm đầu tiên ấy, tưởng chừng vô hại, lại là một lời cảnh báo, một sự khởi đầu cho những điều sẽ vĩnh viễn thay đổi cuộc đời Hạ Vân, đẩy cô vào sâu hơn trong vòng xoáy của sự chiếm hữu và biến thái.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.