bác sĩ của ác ma

Chương 3: Sự Thăm Dò Nguy Hiểm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Triệu Lam Dư buộc phải chấp nhận cuộc sống giam lỏng trong tòa biệt thự của Mặc Cảnh Thâm. Cô được cung cấp một phòng ngủ sang trọng, đầy đủ tiện nghi, nhưng lại luôn có những vệ sĩ lạnh lùng canh gác bên ngoài. Cô như một con chim quý bị nhốt trong chiếc lồng son, mất đi sự tự do nhưng vẫn giữ nguyên sự kiêu hãnh và ý chí phản kháng.

Những ngày đầu tiên, Lam Dư cố gắng tìm hiểu về căn bệnh của Mặc Cảnh Thâm. Anh ta thường xuyên bị những cơn đau đầu dữ dội hành hạ, kèm theo chứng mất ngủ triền miên. Những cơn đau đến bất chợt, khiến anh ta trở nên cáu kỉnh, tàn bạo và mất kiểm soát. Lam Dư đã yêu cầu được xem hồ sơ bệnh án của anh ta, nhưng Cảnh Thâm chỉ nhếch mép cười lạnh và từ chối.

"Cô muốn biết bệnh của tôi à? Hãy tự mình tìm hiểu đi, bác sĩ Triệu," anh ta nói, ánh mắt đầy vẻ thăm dò. "Đó cũng là một phần 'nhiệm vụ' của cô đấy."

Lam Dư hiểu rằng đây là một sự thách thức, đồng thời cũng là một lời cảnh cáo. Mặc Cảnh Thâm không tin tưởng cô, anh ta muốn xem khả năng thực sự của cô đến đâu.

Cô bắt đầu quan sát anh ta một cách tỉ mỉ. Từ những biểu hiện nhỏ nhất, từ những thói quen hàng ngày, cô cố gắng tìm ra manh mối về căn bệnh bí ẩn này. Cô nhận thấy những cơn đau của anh ta dường như liên quan đến sự căng thẳng và áp lực công việc. Khi anh ta tức giận hoặc phải đưa ra những quyết định quan trọng, cơn đau lại càng trở nên dữ dội hơn.

Lam Dư cũng nhận ra sự cô đơn và bất ổn ẩn sâu trong con người tàn bạo này. Mặc dù xung quanh anh ta có vô số người phục tùng và sợ hãi, nhưng dường như không có ai thực sự hiểu và quan tâm đến anh ta. Anh ta sống trong một thế giới của quyền lực và nghi ngờ, nơi mà sự tin tưởng là một thứ xa xỉ.

Một buổi tối, khi Cảnh Thâm lên cơn đau đầu dữ dội, anh ta đã gầm gừ đuổi tất cả người hầu ra ngoài. Lam Dư, nghe thấy tiếng động mạnh, đã không ngần ngại bước vào phòng. Cô nhìn thấy anh ta đang ôm đầu, gục trên bàn làm việc, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

"Ông Mặc, ông không sao chứ?" Lam Dư lo lắng hỏi.

Cảnh Thâm ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đỏ ngầu vì đau đớn. Anh ta không nói gì, chỉ nghiến răng chịu đựng.

Lam Dư tiến lại gần, không chút sợ hãi. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên thái dương anh ta, xoa bóp một cách chuyên nghiệp. Ban đầu, Cảnh Thâm có chút chống cự, nhưng rồi cơn đau dường như dịu đi dưới những ngón tay mềm mại của cô. Anh ta khẽ nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể.

Trong khoảnh khắc đó, Lam Dư cảm nhận được sự mong manh và yếu đuối ẩn sau vẻ ngoài cường ngạnh của người đàn ông này. Cô không còn cảm thấy ghét bỏ hay sợ hãi anh ta nữa, mà thay vào đó là một sự thương cảm khó tả.

Sau khi cơn đau dịu đi, Cảnh Thâm im lặng nhìn Lam Dư. Ánh mắt anh ta không còn vẻ lạnh lùng thường thấy, mà thay vào đó là một sự phức tạp khó đoán.

"Cô... không sợ tôi sao?" anh ta khàn khàn hỏi.

Lam Dư lắc đầu. "Tôi là bác sĩ của ông. Chăm sóc bệnh nhân là trách nhiệm của tôi."

Câu trả lời của cô vừa chuyên nghiệp, vừa có một chút gì đó xa cách, khiến Cảnh Thâm khẽ nhíu mày. Anh ta không thích sự xa cách này. Anh ta muốn nhiều hơn thế từ người phụ nữ này, dù anh ta chưa thể định nghĩa được "nhiều hơn" đó là gì.

Kể từ đêm đó, thái độ của Mặc Cảnh Thâm đối với Lam Dư dường như đã có sự thay đổi. Anh ta không còn quá khắt khe và độc đoán với cô nữa. Anh ta bắt đầu để ý đến cô nhiều hơn, quan sát những hành động và biểu hiện của cô. Anh ta vẫn giữ cô bên cạnh mình, nhưng sự "giam cầm" dường như đã bớt ngột ngạt hơn một chút. Tuy nhiên, Lam Dư vẫn luôn giữ vững khoảng cách với anh ta, cô không quên mục đích thực sự của mình khi ở đây. Cô vẫn đang âm thầm thăm dò, tìm kiếm cơ hội để thoát khỏi chiếc lồng son nguy hiểm này và vạch trần những bí mật đen tối của Mặc Cảnh Thâm. Sự thăm dò nguy hiểm của cô chỉ vừa mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.