Mỹ An cố gắng dọn dẹp bữa tối đơn giản của mình, cố gắng làm cho căn bếp nhỏ trông ngăn nắp và ít lộn xộn hơn. Cô đã pha hai tách trà gừng nóng, mùi thơm cay nồng lan tỏa khắp căn hộ.
Đúng lúc đó, Hoàng Việt bước ra.
Tất cả sự ngượng ngùng và khát khao từ lúc nãy bỗng chốc được thay thế bằng một sự quyến rũ hoàn toàn khác. Anh đang mặc chiếc áo thun xám và quần jogger kaki của bố cô. Bộ đồ tuy rộng rãi nhưng lại không hề làm giảm đi vóc dáng cao lớn và sự hấp dẫn tự nhiên của anh. Ngược lại, sự thoải mái của bộ đồ khiến anh trông càng thêm gần gũi và dễ tiếp cận một cách nguy hiểm. Tóc anh đã được lau khô, mềm mại và hơi rối, làm lộ vầng trán thông minh.
Mỹ An cảm thấy tim mình hụt một nhịp lần nữa.
“Cảm ơn em. Anh đã thấy dễ chịu hơn rất nhiều.” Hoàng Việt nói, bước chân nhẹ nhàng và dứt khoát vào khu vực bếp.
“Không có gì ạ. Anh cứ tự nhiên như ở nhà.” Mỹ An đáp lại, giọng đã ổn định hơn, nhưng cô vẫn tránh nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh vừa thấy em đang dùng máy tính. Em vẫn làm việc khuya như vậy à?”
“À, không hẳn. Em đang hoàn thành nốt phần hiệu đính cuối cùng. Anh ăn tối chưa? Em chỉ có một ít đồ ăn nhanh thôi.”
“Anh ăn rồi, nhưng anh rất muốn một ly trà gừng nóng. Trời ngoài kia vẫn lạnh lắm.”
Mỹ An đưa cho anh chiếc cốc sứ men trắng. Lần này, cô cẩn thận không để tay mình chạm vào tay anh. Hoàng Việt nhận lấy, hơi ấm của trà lan tỏa vào lòng bàn tay anh.
Cả hai ngồi xuống chiếc bàn nhỏ trong góc bếp – một chiếc bàn vừa đủ cho hai người. Khoảng cách giữa họ giờ đây chật hẹp và gần gũi đến mức Mỹ An có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp từ anh.
“Em sống một mình ở đây có quen không?” Hoàng Việt hỏi, nhấp một ngụm trà. Ánh mắt anh đăm chiêu, nhìn thẳng vào cô, như đang cố gắng đọc vị tâm tư cô.
“Em quen rồi ạ. Chị em đi công tác thường xuyên, nên em cũng thấy ổn. Yên tĩnh, dễ tập trung làm việc.” Cô cố gắng trả lời một cách khách quan nhất có thể.
“Yên tĩnh thì tốt, nhưng đôi khi quá yên tĩnh lại dễ khiến người ta cô đơn.” Hoàng Việt nhấn nhá chữ "đôi khi" và "cô đơn".
Mỹ An cảm thấy câu nói đó đánh trúng vào một góc nhạy cảm trong lòng cô. Cô độc thân, và dù cô luôn tỏ ra hài lòng với cuộc sống này, cô vẫn thường có cảm giác trống trải vào những đêm mưa.
“Cô đơn hay không là do mình lựa chọn. Em thích sự tự chủ.” Mỹ An cứng rắn trả lời, như đang cố gắng thuyết phục chính mình.
Hoàng Việt dựa lưng vào ghế, ánh mắt sắc bén của anh không rời khỏi cô. Nụ cười nửa miệng lại xuất hiện, đầy thú vị và thách thức.
“Ồ, sự tự chủ. Một đức tính đáng quý. Nhưng anh tự hỏi, dưới một cơn mưa lớn như thế này, liệu sự tự chủ có bị lung lay không? Khi bên cạnh em có một người… có thể chia sẻ hơi ấm.”
Câu nói của anh quá trực diện và gợi mở, khiến má Mỹ An đỏ bừng. Cô cảm thấy không khí xung quanh nóng lên đột ngột.
“Anh Việt, anh là bạn của chị em,” Mỹ An nói, giọng hơi gắt để tự vệ, nhắc nhở anh về ranh giới.
Hoàng Việt nhướng mày, tỏ vẻ bất ngờ một cách giả tạo. “Tất nhiên rồi. Anh không quên điều đó. Anh chỉ đang nói về bản năng của con người thôi, An. Mưa gió, bóng tối, và sự cô độc… chúng thường là những chất xúc tác mạnh mẽ nhất cho những cảm xúc bị dồn nén.”
Anh đặt cốc trà xuống, và ánh mắt sâu thẳm của anh giao nhau với ánh mắt bối rối của cô. Trong khoảnh khắc đó, Mỹ An cảm thấy như anh đang nhìn xuyên qua lớp vỏ lý trí của cô, thẳng vào những khát khao mà cô đã cố gắng chôn vùi.
“Đừng tự ép mình phải mạnh mẽ mọi lúc, Mỹ An. Đôi khi, buông lỏng một chút sẽ tốt hơn.” Anh thì thầm với âm lượng vừa đủ nghe.
Sự căng thẳng trong căn phòng dường như đạt đến đỉnh điểm. Mỹ An cảm thấy ngạt thở. Cô biết anh đang khiêu khích cô, đang thăm dò ranh giới của cô, và tệ hơn nữa, cô lại cảm thấy rung động trước sự táo bạo và mạnh mẽ này.
“Em… em phải đi chuẩn bị chỗ ngủ cho anh.” Mỹ An vội vàng đứng dậy, trốn tránh cái nhìn nóng bỏng của anh.
“Không cần đâu, em. Anh tự lo được. Anh là kiến trúc sư, anh biết cách biến một chiếc sofa thành một chỗ nghỉ ngơi dễ chịu.” Hoàng Việt cười, ánh mắt anh sắc lẹm theo bóng lưng cô. “Chúc em ngủ ngon, An.”
Lời chúc của anh không hề mang tính xã giao, nó giống một lời tuyên bố hơn, một sự nhắc nhở rằng anh sẽ ở lại trong căn hộ này, chỉ cách phòng cô vài bước chân, và sự hiện diện của anh sẽ ám ảnh cô suốt đêm dài.
Mỹ An bước vào phòng ngủ, khóa chốt cửa cẩn thận. Cô dựa vào cửa, hai tay ôm lấy ngực. Hơi thở cô dồn dập như vừa chạy một quãng đường dài.
Cô biết, đêm nay, cả cô và Hoàng Việt đều sẽ phải chiến đấu với một thứ gì đó mãnh liệt hơn cả cơn mưa ngoài kia: đó là sự hấp dẫn cấm kỵ và bản năng khao khát đang bị kìm nén.