bạn của chị tình cờ ghé trú mưa

Chương 5: Ánh Nến Mờ Ảo


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc trò chuyện của họ kéo dài thêm gần một giờ đồng hồ. Mỹ An không hề nhận ra thời gian trôi qua nhanh đến vậy. Hoàng Việt nói về những chuyến đi, về cách anh thách thức những giới hạn trong thiết kế, và cả về những ước mơ cá nhân mà anh chưa từng chia sẻ với ai. Giọng anh trầm ấm và thu hút, khiến cô hoàn toàn mê mải lắng nghe.

Sự thân mật này đã xóa nhòa mọi ranh giới xã giao. Mỹ An cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ khi được thành thật với một người xa lạ về sự cô đơn và khát khao thầm kín của mình. Cô cười nhiều hơn, và ánh mắt cô dịu dàng hơn khi nhìn anh.

Đột ngột, tất cả đèn điện trong căn hộ phụt tắt.

Căn phòng chìm vào bóng tối dày đặc, chỉ còn ánh sáng nhợt nhạt từ những cột đèn đường hắt qua cửa sổ, tạo thành những vệt sáng mờ ảo và lập lòe.

Mỹ An giật mình, cô buột miệng kêu lên một tiếng nhỏ. Cô không sợ bóng tối, nhưng sự bất ngờ của nó cộng với sự căng thẳng tích tụ từ nãy giờ khiến cô hoảng loạn trong giây lát.

“Không sao, em,” giọng Hoàng Việt vang lên, bình tĩnh và gần gũi ngay trong bóng tối. “Chắc là chập điện do mưa lớn. Em đừng sợ.”

Mỹ An cảm thấy một cảm giác an toàn vô hình bao trùm lấy cô khi nghe giọng anh. “Em… em đi tìm nến.”

“Đừng đi vội,” Hoàng Việt nói. Anh đứng dậy, bóng hình cao lớn của anh lờ mờ trong màn đêm. Anh đi về phía bếp, và Mỹ An nghe thấy tiếng lục lọi nhẹ nhàng.

Vài giây sau, một ánh sáng nhỏ bé nhưng ấm áp bừng lên. Hoàng Việt đã tìm thấy một chiếc bật lửa và thắp một cây nến thơm đặt trên chiếc đĩa nhỏ.

Anh đặt cây nến lên bàn trà ở phòng khách, ngay gần sofa. Ánh nến chập chờn và mềm mại lan tỏa, tạo ra một không gian riêng tư và lãng mạn đến mức nguy hiểm. Bóng tối đã nuốt chửng mọi thứ lý trí và hiện thực, chỉ còn lại ánh sáng và cảm xúc.

Hoàng Việt quay lại nhìn Mỹ An, ánh nến nhảy múa trong đôi mắt anh, khiến chúng trở nên sâu thẳm và huyền bí hơn.

“Thấy chưa? Bóng tối không đáng sợ như em nghĩ. Nó chỉ khiến mọi thứ trở nên… trần trụi hơn thôi.”

Lời nói của anh như một lời tuyên bố về sự thân mật sắp xảy ra. Mỹ An đứng ở đó, cô cảm thấy xấu hổ vì cô đã bị quyến rũ hoàn toàn bởi không khí này. Chiếc áo cardigan cô khoác lúc nãy dường như quá thừa thãi trong căn phòng nóng lên vì ánh nến và sự căng thẳng không tên.

Cô từ từ bước đến, ngồi xuống chiếc ghế đơn đối diện anh. Ánh nến khiến khuôn mặt cô mềm mại hơn, và cô có thể thấy rõ đường nét mạnh mẽ của anh, giờ đây được bao phủ bởi một lớp ánh sáng ấm áp và gợi cảm.

“Anh Việt, anh có cần… anh có cần chăn đắp không? Ngoài này lạnh đấy.” Cô cố gắng tìm một chủ đề an toàn.

Hoàng Việt lắc đầu. “Không lạnh. Anh vừa thấy chăn của em rồi. Nó rất ấm. Nhưng anh muốn hỏi em một điều, An.”

Anh nghiêng người tới trước một chút, khiến bóng anh đổ dài trên mặt bàn.

“Chúng ta có thể ngừng nhắc đến chị Nguyệt tối nay không? Chỉ một đêm thôi. Anh muốn nói chuyện với em, Mỹ An, chứ không phải em gái của bạn thân anh.”

Câu nói đó như một cái cớ hoàn hảo để cô buông lỏng. Nó là một lời thỉnh cầu chân thành, nhưng cũng là một lời mời gọi nguy hiểm để cô bước qua ranh giới đã được thiết lập.

Mỹ An nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh nến khiến đồng tử anh phóng đại, và cô cảm thấy như mình đang chìm vào đó. Cô gật đầu nhẹ nhàng. “Được. Chỉ tối nay thôi.”

Hoàng Việt mỉm cười, nụ cười tuyệt đẹp và chiến thắng dường như chỉ dành riêng cho cô.

“Vậy thì, An. Hãy nói cho anh biết. Điều gì khiến em khao khát nhất lúc này?”

Câu hỏi trực diện này lại khiến cô bối rối. Cô có nên trả lời thật lòng rằng điều cô khao khát nhất lúc này là sự gần gũi và hơi ấm của anh, hay không?

“Em… em khao khát có một ly trà nóng nữa,” cô nói dối, nhưng giọng cô run rẩy không giấu được.

Hoàng Việt cười khẽ, tiếng cười trầm ấm và gợi tình trong bóng tối. “Anh biết em đang nói dối. Nhưng anh sẽ chiều em.”

Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay cô, giữ chặt lấy nó.

“Nhưng anh sẽ đòi hỏi câu trả lời thật lòng của em sau. Được không, An?”

Mỹ An cảm thấy hơi thở nóng bỏng của anh phả vào da thịt. Cái chạm tay kéo dài, mạnh mẽ và nhẹ nhàng cùng một lúc. Nó không hề tục tĩu, nhưng lại gợi cảm hơn bất cứ lời nói nào. Nó là một lời hứa, một sự khởi đầu. Cô không thể rút tay ra.

Cô chỉ có thể gật đầu, ánh mắt đắm đuối nhìn vào anh. Lý trí của cô đã trượt dài hoàn toàn trong ánh nến mờ ảo và hơi ấm nguy hiểm của anh. Cơn mưa đã tạnh, nhưng một cơn bão cảm xúc khác đang bắt đầu trong căn hộ nhỏ này.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×