bên nhau giữa phong ba

Chương 3: Sóng gió và khoảng cách


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Nghi thức dậy trong tâm trạng vừa hứng khởi vừa căng thẳng. Cả đêm qua cô gần như không ngủ được, não bộ liên tục nghĩ về cuộc họp hôm qua và tin nhắn từ CEO. Dù biết đây là cơ hội để chứng minh năng lực, nhưng áp lực từ ánh mắt lạnh lùng và lời nói ngắn gọn của anh vẫn khiến cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường.

Khi bước vào sảnh công ty, không khí bận rộn và sôi động thường nhật khiến cô phần nào yên tâm. Nhưng ngay khi cô đặt chân vào thang máy, điện thoại rung lên thông báo một tin nhắn mới từ CEO: “Sáng nay sẽ có cuộc kiểm tra nhỏ. Hãy chuẩn bị.”

Cô gái thở dài, lòng vừa lo lắng vừa tò mò. “Kiểm tra nhỏ… là kiểm tra năng lực hay… thử thách gì đây?” Cô tự nhủ. Dù thế nào, cô biết mình không thể tránh né. BrightStar Corp không phải nơi dành cho những ai yếu tim, và cô đã quyết tâm bước chân vào môi trường này để trưởng thành.

Buổi sáng hôm đó, CEO không xuất hiện tại sảnh. Cô chỉ nhìn thấy đồng nghiệp thì thầm bàn tán về dự án mới, về cách CEO đã để mắt đến cô từ hôm qua. Một số ánh mắt đầy ganh tị, một số ánh mắt tò mò, khiến cô gái cảm thấy hơi áp lực nhưng cũng tự nhủ: “Đừng quan tâm, chỉ cần chứng minh năng lực là được.”

Cuộc họp bắt đầu lúc 9 giờ sáng. Cô bước vào phòng họp, nơi CEO đang đứng trước bảng điện tử với dáng điệu điềm tĩnh và quyền lực. Ánh mắt anh dõi theo cô ngay khi cô bước vào, khiến tim cô run run. Anh nói giọng trầm: “Hôm nay, tôi muốn cô trình bày chi tiết hơn về đề xuất của ngày hôm qua.”

Cô gái hít sâu, mở laptop và chuẩn bị slide. Khi bắt đầu trình bày, cô cảm thấy đôi mắt CEO không rời khỏi mình, như thể đang phân tích từng cử chỉ, từng giọng nói. Cô cố gắng bình tĩnh, vừa thuyết trình vừa quan sát phản ứng anh.

Tuy nhiên, giữa lúc cô đang giải thích một phương án mới, một đồng nghiệp nam bất ngờ cắt ngang: “Cô Nghi, tôi nghĩ phương án này hơi mạo hiểm. Chúng ta nên làm theo cách truyền thống để an toàn.”

Cô gái hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Em đã cân nhắc rủi ro. Phương án này vẫn an toàn nếu áp dụng đúng các bước và theo dõi sát sao.”

Đồng nghiệp nhíu mày, giọng điệu đầy thách thức: “Nhưng CEO không phải lúc nào cũng chấp nhận rủi ro mới đâu.”

Cô gái nhìn lên CEO, ánh mắt lấp lánh quyết tâm. Anh chỉ đứng im, không lên tiếng ngay lập tức, khiến không khí phòng họp trở nên căng thẳng. Mọi người im lặng, chỉ nghe tiếng thở và bàn phím gõ rời rạc.

Cuối cùng, CEO chậm rãi lên tiếng: “Cô có lý do cụ thể cho từng bước trong phương án của mình. Tôi muốn nhìn thấy chi tiết thực hiện và kết quả dự kiến. Nếu đúng, phương án sẽ được triển khai.” Giọng anh vẫn lạnh, nhưng ánh mắt không còn quá sắc bén, mà mang theo một chút thừa nhận.

Lâm Nghi cảm thấy tim mình như vừa được tiếp thêm năng lượng. Cô tiếp tục trình bày chi tiết, từng bước, từng con số, với sự tập trung tối đa. Mọi người xung quanh dần thán phục sự bình tĩnh và chính xác của cô. CEO thỉnh thoảng ghi chú vào sổ tay, đôi mắt vẫn theo sát nhưng không còn quá lạnh lùng.

Sau cuộc họp, cô trở về bàn làm việc, thở dài nhẹ nhõm. Nhưng niềm vui không kéo dài lâu. Trong giờ nghỉ trưa, một đồng nghiệp khác tiến đến, giọng điệu vừa cười vừa ám chỉ: “Cô Nghi, nghe nói CEO đã nhắc đến cô trong cuộc họp ban giám đốc sáng nay. Một số người cho rằng cô đang tìm cách gây chú ý.”

Cô gái sững sờ, cảm giác vừa bực vừa lo. Môi trường công sở khắc nghiệt, và cô biết mình phải cẩn thận để không tạo hiểu lầm. “Chỉ cần chứng minh năng lực, đừng quan tâm đến lời đồn,” cô tự nhủ.

Chiều hôm đó, CEO mời cô tham gia một buổi họp riêng, chỉ có anh và một số trưởng nhóm. Khi cô bước vào phòng, CEO nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt vẫn lạnh nhưng rõ ràng là đang đánh giá. “Buổi chiều, tôi muốn cô trình bày lại phương án sáng nay, với dữ liệu mới cập nhật,” anh nói.

Khi cô chuẩn bị, máy chiếu bất ngờ gặp trục trặc, dữ liệu không hiển thị. Cô cảm thấy áp lực đè nặng, tim đập nhanh, nhưng lập tức dùng laptop cá nhân trình bày tạm. CEO nhìn cô, lần này nụ cười hiếm hoi xuất hiện, nhưng giọng vẫn điềm tĩnh: “Cô phản ứng nhanh, nhưng cần chuẩn bị kỹ hơn lần sau.”

Cô gái vừa mệt vừa hạnh phúc, tự nhủ đây là cơ hội để học hỏi và chứng minh bản thân. Nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra CEO là người khó đoán, vừa thử thách vừa quan tâm, khiến cô cảm thấy vừa tò mò vừa hồi hộp.

Cuối ngày, khi chuẩn bị ra về, Lâm Nghi nhận được tin nhắn từ CEO: “Hãy nghĩ kỹ về phương án hôm nay. Chúng ta sẽ thảo luận lại.” Cô đứng lặng, cảm giác vừa hồi hộp vừa tò mò tràn ngập. Không biết anh đang thực sự quan tâm hay chỉ thử thách cô, nhưng một điều chắc chắn: mối quan hệ giữa cô và CEO đã bước sang một giai đoạn mới.

Trên đường về, cô gái thầm nhủ: “BrightStar không chỉ là nơi làm việc. Đây là thử thách, là cơ hội để trưởng thành, và có thể… là nơi bắt đầu một câu chuyện khó quên.” Cảm giác vừa mệt mỏi vừa hứng khởi khiến cô không thể chợp mắt sớm.

Cả đêm, trong đầu cô hiện lên ánh mắt CEO, nụ cười hiếm hoi, giọng nói trầm và những câu hỏi đầy thách thức. Cô tự hỏi liệu ngày mai sẽ như thế nào, liệu mình có đủ khả năng để vượt qua thử thách và giữ được hình ảnh chuyên nghiệp trước CEO.

Ngày đầu tiên là sóng gió, ngày thứ hai là thử thách, và Lâm Nghi biết rằng hành trình tại BrightStar mới chỉ bắt đầu. Cô hít sâu, nở một nụ cười quyết tâm. “Mình sẽ không để cơ hội này tuột khỏi tay.”

Và trong lòng cô, một cảm giác kỳ lạ xuất hiện – vừa sợ hãi, vừa tò mò, vừa háo hức. Một mối quan hệ vừa mới chớm nở, đầy thử thách và sóng gió, đang dần hình thành giữa cô và CEO lạnh lùng. Mỗi ngày làm việc, mỗi cuộc họp, mỗi ánh mắt – tất cả đều là những bước đi trên con đường vừa căng thẳng vừa ngọt ngào mà cô chưa từng trải qua.

Cô gái biết rõ một điều: BrightStar sẽ không để cô nhàn rỗi, nhưng cô sẽ trưởng thành và vươn lên, và mối quan hệ với CEO sẽ còn nhiều bất ngờ hơn cả những gì cô tưởng tượng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×