bên nhau giữa phong ba

Chương 4: Khoảnh khắc rung động


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ ba tại BrightStar Corp bắt đầu với không khí bận rộn như mọi khi, nhưng với Lâm Nghi, tâm trạng có phần khác lạ. Sau hai ngày gặp gỡ CEO lạnh lùng, cô cảm thấy vừa căng thẳng vừa tò mò về con người phía sau ánh mắt sắc lạnh và giọng điệu điềm tĩnh đó. Cô tự nhủ rằng hôm nay phải thật tỉnh táo, vừa chứng minh năng lực vừa giữ hình ảnh chuyên nghiệp, nhưng khóe môi lại tự nhiên xuất hiện nụ cười khi nhớ đến những khoảnh khắc anh thoáng lộ sự thừa nhận năng lực của cô trong hai ngày qua.

Khi cô vừa đặt chân vào văn phòng, Hạ Vy đã tiến đến, giọng cười nhẹ nhàng: “Sáng nay CEO muốn gặp cô một chút trước khi họp dự án. Có vẻ ông ấy muốn xem cô xử lý tình huống nhanh ra sao.”

Cô gái hít sâu, cảm giác tim đập nhanh. “Vâng, mình sẽ chuẩn bị.” Trong lòng, cô vừa hồi hộp vừa hứng thú. CEO là người khó đoán, và mọi hành động của anh đều khiến cô phải tập trung tối đa.

Cuộc gặp bắt đầu ngay trong phòng họp nhỏ, chỉ có CEO, cô gái và một trợ lý khác. Anh đứng thẳng, ánh mắt sắc lạnh nhưng không quá nghiêm nghị, và nói ngay: “Cô sẽ xử lý tình huống giả định này: một khách hàng quan trọng vừa thay đổi yêu cầu giữa dự án, buộc chúng ta phải điều chỉnh toàn bộ phương án. Tôi muốn biết cô sẽ làm gì.”

Cô gái hít sâu, nhẩm trong đầu các bước xử lý. “Em sẽ… phân tích mức độ thay đổi, đánh giá tác động đến tiến độ và ngân sách, lập phương án dự phòng, và đưa ra giải pháp điều chỉnh hợp lý. Sau đó, em sẽ báo cáo CEO trước khi triển khai cho toàn đội.”

CEO nghiêng đầu, ánh mắt thoáng vẻ thán phục nhưng giọng vẫn lạnh: “Nói thì dễ, thực hiện mới khó. Hãy chứng minh cho tôi thấy.”

Cô gái lập tức bắt tay vào thực hiện tình huống giả định. Khi cô trình bày các phương án chi tiết, CEO đứng sau, lắng nghe kỹ từng câu, từng số liệu. Ánh mắt anh dần mềm hơn khi nhìn thấy sự tập trung và logic trong từng bước của cô. Có những lúc cô cảm thấy ánh mắt anh dừng lại trên bàn tay cô khi thao tác trên laptop, khiến tim cô run nhẹ nhưng đồng thời thấy một sự gắn kết lạ lùng.

Cuộc họp giả định kéo dài hơn một giờ, với nhiều tình huống giả lập khác nhau. Trong lúc cô đang giải thích một phương án rủi ro, một đồng nghiệp nam chen ngang với giọng điệu thách thức: “Cô Nghi, tôi nghĩ phương án này không khả thi, chúng ta nên áp dụng cách cũ cho chắc chắn.”

Cô gái hít sâu, nhìn thẳng vào CEO, và nói: “Em đã cân nhắc rủi ro. Phương án này vẫn an toàn nếu chúng ta theo sát từng bước và có phương án dự phòng.”

CEO nhìn cô, ánh mắt sắc bén trở lại, nhưng lần này là sắc bén nhưng đầy quan sát, không hẳn là lạnh lùng. Anh hỏi: “Cô nghĩ rủi ro lớn nhất có thể xảy ra là gì?”

Cô gái trả lời mạch lạc, đưa ra các kịch bản và cách xử lý. CEO gật nhẹ, giọng điềm tĩnh: “Ổn. Tôi sẽ để cô thử triển khai phương án này trên dự án nhỏ trước. Nếu thành công, chúng ta áp dụng cho dự án lớn.”

Cả buổi sáng trôi qua với những phút giây căng thẳng nhưng đầy thuyết phục. Lâm Nghi cảm thấy vừa mệt vừa hạnh phúc. Cô nhận ra rằng CEO không chỉ lạnh lùng, mà còn cực kỳ quan tâm đến chi tiết và khả năng của nhân viên. Cô bắt đầu nhận ra một điều khó tin: trái tim cô không chỉ đập vì áp lực công việc, mà còn vì những khoảnh khắc hiếm hoi CEO thể hiện sự quan tâm và thừa nhận.

Sau giờ nghỉ trưa, cô gái trở lại bàn làm việc. Đồng nghiệp xung quanh thì thầm bàn tán về cách cô xử lý tình huống. Một số ánh mắt ganh tị, một số ánh mắt tò mò, khiến cô phần nào căng thẳng. Nhưng chính lúc này, một sự cố nhỏ xảy ra: một email quan trọng bị gửi nhầm đến toàn bộ nhân viên, tạo ra hiểu lầm rằng cô gái muốn “chen ngang” dự án của CEO.

Cô sững người, tim đập nhanh. Đồng nghiệp bắt đầu bàn tán: “Cô Nghi gửi email cho CEO mà không thông báo trưởng nhóm, đúng là muốn gây chú ý.”

Cô gái lập tức cảm thấy lo lắng, biết rằng nếu CEO nhận thấy đây là hành động không đúng, hình ảnh của cô sẽ bị ảnh hưởng. Cô vội vàng thu thập chứng cứ, giải thích rằng email chỉ nhằm cung cấp dữ liệu kịp thời cho dự án và không hề có ý chen ngang.

Đúng lúc này, CEO bước đến bàn cô, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng giọng điềm tĩnh: “Tôi nhận được email. Cô giải thích rõ lý do.”

Cô thở sâu, giải thích mạch lạc và minh bạch. CEO nghe xong, ánh mắt không còn lạnh hoàn toàn mà lộ ra sự hài lòng: “Cô làm tốt. Nhưng lần sau cần chú ý cách trình bày và gửi thông tin. Công việc không chỉ là kết quả, mà còn là cách thể hiện chuyên nghiệp.”

Cô gái gật đầu, vừa mệt vừa nhẹ nhõm. Trong lòng, cô thấy một cảm giác khó tả: vừa sợ hãi, vừa tò mò, vừa háo hức khi nhận được sự đánh giá trực tiếp từ CEO.

Chiều hôm đó, CEO bất ngờ gọi cô vào phòng riêng để trao đổi thêm về dự án và cách triển khai phương án mới. Anh ngồi đối diện cô, ánh mắt không còn lạnh lùng mà có phần ấm áp hơn. Trong lúc trao đổi, CEO thỉnh thoảng nhìn cô bằng ánh mắt quan sát, và đôi khi nở một nụ cười hiếm hoi, khiến cô gái không thể rời mắt.

Trong cuộc trò chuyện kéo dài gần một giờ, CEO không chỉ hỏi về dự án mà còn chia sẻ một vài kinh nghiệm cá nhân, hiếm khi thấy trong môi trường công sở khắc nghiệt. Cô cảm thấy trái tim mình rung động, nhận ra rằng con người phía sau vẻ lạnh lùng của CEO thực sự có chiều sâu và phức tạp.

Trước khi ra về, CEO nói một cách điềm tĩnh nhưng nghiêm túc: “Ngày mai, tôi muốn cô chuẩn bị một báo cáo chi tiết hơn nữa. Đây không chỉ là kiểm tra năng lực, mà còn là cơ hội để cô chứng minh bản thân.”

Cô gái gật đầu, tim vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Ánh mắt anh theo dõi cô bước ra khỏi phòng, và trong lòng cô, một cảm giác kỳ lạ xuất hiện – vừa lo lắng, vừa tò mò, vừa háo hức. Mối quan hệ giữa cô và CEO không còn chỉ là sếp và nhân viên nữa, mà đang dần hình thành một kết nối lạ lùng, đầy thử thách và cảm xúc.

Khi ra khỏi tòa nhà, cô gái hít sâu, ánh nắng chiều chiếu qua cửa kính, chiếu lên khuôn mặt cô rạng rỡ. Cô biết rằng hành trình tại BrightStar sẽ không dễ dàng, nhưng cũng chính những khó khăn và thử thách này sẽ khiến cô trưởng thành. Và quan trọng hơn, cô nhận ra rằng CEO không chỉ là người lãnh đạo lạnh lùng, mà còn là người có thể khiến trái tim cô rung động, dù chỉ là những khoảnh khắc nhỏ nhưng đầy ý nghĩa.

Trên đường về nhà, Lâm Nghi nhẩm lại tất cả những gì xảy ra trong ngày. Từ cuộc kiểm tra giả định buổi sáng, hiểu lầm về email, đến cuộc trao đổi riêng với CEO, tất cả tạo nên một chuỗi cảm xúc đan xen giữa áp lực, tò mò, hứng thú và ngọt ngào. Cô tự nhủ: “Ngày thứ ba đã qua, nhưng ngày mai sẽ còn nhiều bất ngờ và thử thách hơn nữa. Mình phải sẵn sàng.”

Đêm hôm đó, trong căn phòng nhỏ, cô ngồi trước bàn làm việc, ánh đèn vàng dịu chiếu lên trang giấy ghi chú. Mỗi dòng cô viết, mỗi phương án cô lập, đều nhắc nhở cô rằng mỗi bước đi tại BrightStar đều quan trọng, và mỗi khoảnh khắc bên CEO đều là cơ hội để cô trưởng thành, học hỏi, và trải nghiệm những cảm xúc chưa từng có trong đời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×