Sự hỗn loạn bên ngoài cánh cửa thép kiên cố của "Tàng Kinh Các" kéo dài gần một giờ đồng hồ. Đội ngũ kỹ thuật an ninh giỏi nhất của Đồng Tâm Đường, dưới sự giám sát căng thẳng của ba người con nhà họ Đồng, đã phải vật lộn với chính hệ thống mà họ lắp đặt. Hệ thống sinh trắc học hiện đại đã bị vô hiệu hóa hoàn toàn từ bên trong, không nhận bất kỳ lệnh ghi đè nào. Cuối cùng, họ buộc phải dùng đến phương pháp cơ học cuối cùng: khoan phá ổ khóa thép kiên cố.
Tiếng máy khoan chói tai vang vọng khắp hành lang yên tĩnh, như xé nát bầu không khí trang nghiêm của Đồng Tâm Đường. Khi cánh cửa thép nặng nề cuối cùng cũng được mở ra, một luồng khí lạnh mang theo mùi thảo dược đậm đặc và mùi giấy cũ ùa ra.
Căn phòng bên trong không lớn lắm, nhưng chất đầy những kệ gỗ mun cao chạm trần, chứa hàng ngàn cuốn sách đóng bìa da cũ kỹ và những hộp gỗ sơn mài tinh xảo. Đây rõ ràng là nơi lưu giữ những bí mật và tinh hoa của Đồng Tâm Đường qua nhiều thế hệ. Giữa phòng là một chiếc bàn làm việc lớn bằng gỗ tử đàn, trên đó bày biện vài cuốn sổ sách đang mở và một bộ ấm trà bằng tử sa vẫn còn hơi ấm.
Và ngồi trên chiếc ghế bành lớn sau bàn làm việc, chính là Lão gia Đồng Lập.
Ông ngồi đó, lưng thẳng, hai tay đặt ngay ngắn trên thành ghế, mắt nhìn thẳng về phía trước như đang suy tư. Trông ông hoàn toàn bình thường, nếu không kể đến làn da đã trở nên xám ngoét và đôi mắt mở to vô hồn.
Người quản gia già kêu lên một tiếng thất thanh rồi quỵ xuống. Đồng Minh Kiệt và Đồng Minh Vũ lao vào, nhưng Đồng Minh Tuệ, người con gái duy nhất, lại đứng sững ở cửa, mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn cha mình đầy phức tạp.
Đội ngũ y tế có mặt ngay sau đó xác nhận điều không thể tránh khỏi: Lão gia Đồng Lập đã chết.
Triệu thanh tra, người vừa hạ cánh xuống sân bay Bắc Kinh và lao thẳng đến hiện trường, bước vào căn phòng với vẻ mặt đầy nghiêm trọng. Ông lập tức ra lệnh cho tất cả mọi người, kể cả gia đình, rời khỏi hiện trường để đội pháp y làm việc. Lâm An, với tư cách "cố vấn đặc biệt", được phép ở lại quan sát.
Cuộc khám nghiệm bắt đầu. Căn phòng, ngoài sự hiện diện của thi thể, không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào khác. Không có dấu vết vật lộn, không có đồ đạc bị xáo trộn. Mọi thứ ngăn nắp đến mức hoàn hảo, đúng với tính cách của Lão gia Đồng Lập.
Kết quả khám nghiệm tử thi sơ bộ nhanh chóng được báo cáo cho Triệu thanh tra, và nó chỉ làm cho bí ẩn thêm dày đặc.
"Thưa sếp, nguyên nhân tử vong là do ngộ độc cấp tính," đội trưởng đội pháp y nói, giọng đầy vẻ hoang mang. "Chúng tôi tìm thấy dấu vết của Aconitine, một loại độc tố cực mạnh chiết xuất từ cây Ô Đầu (Aconitum), trong máu và dạ dày nạn nhân. Liều lượng đủ để gây tử vong chỉ trong vài phút."
"Aconitine?" Triệu thanh tra lặp lại. "Đó là một loại thảo dược độc được dùng trong Đông y mà?"
"Đúng vậy, nhưng ở liều lượng cực nhỏ và phải qua bào chế đặc biệt. Liều lượng trong cơ thể nạn nhân cao gấp hàng trăm lần mức an toàn," nhà pháp y giải thích. "Vấn đề là... chúng tôi không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào cho thấy chất độc được đưa vào cơ thể. Không có dấu kim tiêm. Không có dư lượng trong ấm trà hay chén trà trên bàn. Không có dấu hiệu nôn mửa hay co giật mạnh thường thấy ở các vụ ngộ độc Aconitine."
Ông ta chỉ vào thi thể. "Nạn nhân chết trong tư thế rất bình thản. Giống như ông ấy chỉ đơn giản là... ngừng thở."
Triệu thanh tra đi vòng quanh căn phòng. Ông kiểm tra lại cánh cửa thép. Hệ thống sinh trắc học hiện đại đã bị vô hiệu hóa. Nhưng bên dưới nó, là một ổ khóa cơ học cổ xưa, làm bằng đồng, với những hoa văn phức tạp. Ông thử xoay nắm cửa từ bên trong. Một tiếng "cạch" khô khốc vang lên khi chốt khóa bật ra. Cửa đã thực sự được khóa từ bên trong.
Một căn phòng khóa kín kép. Một nạn nhân bị đầu độc bằng một loại độc dược cổ xưa nhưng không rõ bằng cách nào. Một cái chết "bình thản" đến phi lý. Triệu thanh tra biết rằng ông đang đối mặt với một trong những vụ án hóc búa nhất sự nghiệp của mình.