bóng lưng trên đường đêm

Chương 17: Giọt nước mắt trước tấm gương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, trời còn mờ hơi sương. Thằng bé thức dậy sớm hơn thường lệ, lặng lẽ bước ra cái gương cũ treo lệch trên vách gỗ. Chiếc gương mờ đục, xước ngang dọc, vốn đã theo mẹ con nó từ khi chuyển về căn nhà mái tôn.

Nó nhìn vào gương, thấy gương mặt gầy gò, đôi mắt thâm quầng sau nhiều đêm trằn trọc. Trước đây, nó chỉ thấy mình là một thằng trẻ con, hờn dỗi vì không có đồ mới, tủi thân vì nghèo khó. Nhưng giờ… hình bóng trong gương lại như xa lạ – ánh mắt ấy nặng trĩu suy tư, vai nhỏ bé mà như đang gánh cả một thế giới.

Nó đưa tay chạm vào mặt gương, bỗng nhận ra đôi mắt của mình chẳng khác nào đôi mắt của mẹ – kiên cường mà mệt mỏi. Hình ảnh người mẹ nằm trên giường đêm qua, hơi thở yếu ớt, vẫn mỉm cười bảo: “Con ráng học nghe, đừng lo cho mẹ.” chợt ùa về, khiến lòng nó thắt lại.

Hai hàng nước mắt bất chợt tuôn rơi. Nó thì thầm với chính mình trong gương:
– Mình không thể mãi là đứa trẻ ích kỷ nữa… Nếu mẹ ngã quỵ thật sự, thì ai sẽ là chỗ dựa cho mẹ?

Tiếng nói ấy vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, như một lời thề thốt. Nó lau nước mắt, hít một hơi dài, rồi nhìn thẳng vào gương. Trong khoảnh khắc, thằng bé cảm nhận rõ: sự trưởng thành không đến từ tuổi tác, mà đến từ những đau thương buộc người ta phải lớn lên.

Bên ngoài, ánh nắng đầu ngày len lỏi qua khe tôn, chiếu lên mặt gương một vệt sáng mỏng manh. Trong ánh sáng ấy, thằng bé thấy mình không chỉ còn là một học trò nữa – mà là một người con đang dần hiểu thế nào là trách nhiệm, thế nào là tình thương, và thế nào là sự hy sinh.

Nó siết chặt nắm tay. Một quyết định đang âm thầm hình thành trong trái tim non nớt nhưng rắn rỏi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×