bóng lưng trên đường đêm

Chương 19: Người khách lạ trong quán ăn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hôm ấy, sau giờ học, thằng bé ghé quán ăn nhỏ ở đầu hẻm để phụ mẹ dọn dẹp. Mùi nước rửa chén nồng lên, hòa với tiếng leng keng của chén đĩa va chạm. Nó lặng lẽ lau bàn, dọn ghế, thỉnh thoảng liếc sang góc bếp nơi mẹ đang lom khom rửa nồi. Nhìn đôi vai gầy run run dưới ánh đèn vàng vọt, lòng nó lại nhói lên.

Quán chiều nay đông khách hơn thường lệ. Ở bàn gần cửa sổ, một nhóm người trung niên trò chuyện rôm rả. Thằng bé chẳng định chú ý, nhưng bỗng tai nó chợt dừng lại khi nghe loáng thoáng mấy chữ:

– Trường huyện năm nay có chương trình học bổng đặc biệt… – một người đàn ông trầm giọng nói. – Học sinh giỏi, hoàn cảnh khó khăn sẽ được hỗ trợ toàn bộ chi phí học tập. Tôi nghe bảo còn có cơ hội lên tỉnh học miễn phí.

Thằng bé giật mình, tim đập loạn. Nó dừng tay, ngẩng lên nhìn về phía họ, nhưng rồi lại vội cúi xuống, sợ bị phát hiện. Tai nó căng ra, không bỏ sót một chữ nào.

– Ừ, tôi cũng nghe rồi – một người khác gật đầu. – Nhưng tiêu chuẩn cao lắm, phải vừa học giỏi vừa có giấy xác nhận khó khăn của địa phương. Nhiều đứa nhỏ nghèo ở vùng này đang mong lắm đó.

Thằng bé nắm chặt chiếc khăn lau trong tay. “Học bổng… nếu mình có được… thì mẹ sẽ không phải gánh thêm nữa. Ước mơ vẫn có thể tiếp tục, mà mẹ cũng đỡ khổ hơn.”

Một ngọn lửa nhỏ le lói bùng lên trong lòng nó. Ánh mắt vốn hay trĩu nặng nỗi buồn, nay dần sáng rực lên.

Khi khách đã rời quán, nó lặng lẽ đến bên mẹ, muốn nói ngay về chuyện vừa nghe. Nhưng nhìn thấy mẹ mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại dính trên gương mặt xanh xao, nó lại nuốt lời xuống. Chỉ lặng lẽ cầm lấy chồng bát, nói khẽ:

– Để con rửa cho, mẹ nghỉ một chút đi.

Người mẹ nhìn con, mỉm cười hiền lành. Bà đâu biết rằng trong tim đứa trẻ vừa nhen lên một ngọn hy vọng – nhỏ bé, mong manh, nhưng có thể là ánh sáng duy nhất soi đường cho cả hai mẹ con trong những ngày tăm tối này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×