Sáng thứ Hai, sân trường rộn ràng hơn thường lệ. Trống điểm vừa dứt, học sinh ùa vào lớp, nhưng thằng bé lại dừng chân trước bảng thông báo gần văn phòng. Một tờ giấy trắng mới tinh, dán ngay ngắn, dòng chữ in đậm ở đầu khiến mắt nó sáng rực:
“Thông báo về chương trình học bổng dành cho học sinh giỏi có hoàn cảnh khó khăn.”
Nó đọc từng chữ, tim đập thình thịch. Nội dung nêu rõ: những học sinh đạt thành tích xuất sắc trong năm học vừa qua, thuộc diện khó khăn được chính quyền địa phương xác nhận, sẽ có cơ hội nhận học bổng toàn phần, bao gồm sách vở, đồng phục và phí học tập. Đặc biệt, học sinh được chọn còn có cơ hội học nâng cao ở trường tỉnh.
Đôi mắt nó dán chặt vào danh sách điều kiện, rồi thoáng run lên:
– Mình… mình có thể đủ.
Hàng loạt hình ảnh lướt qua tâm trí: gương mặt mẹ xanh xao, đôi tay chai sần, những đêm bà thức trắng bên bếp than. Và cả lá thư chưa từng gửi giấu trong ngăn bàn. Nếu giành được học bổng này, mẹ sẽ không còn phải vật lộn từng đồng bạc lẻ cho nó nữa.
Bất giác, nước mắt ứa ra, nhưng lần này không phải vì tủi hổ hay day dứt, mà là vì hy vọng.
– Con nhất định phải làm được… – nó thì thầm với chính mình.
Trở về lớp, bạn bè ríu rít bàn tán về hội thi văn nghệ, về áo quần mới, chẳng ai để ý đến nó. Nhưng trong lòng thằng bé, một quyết tâm lặng lẽ được khắc sâu: nó sẽ học, học đến kiệt sức, để không phụ mẹ, không bỏ lỡ cơ hội duy nhất có thể thay đổi cả cuộc đời.
Chiều hôm đó, khi về đến nhà, nó nhìn mẹ đang lúi húi vo gạo nấu cơm. Muốn nói ra niềm vui, nhưng rồi kìm lại. Nó quyết định sẽ giữ kín, để khi nào có kết quả thật sự mới đem đến cho mẹ – như một món quà bất ngờ, một niềm tự hào không gì sánh được.
Ngoài hiên, ánh nắng cuối ngày hắt lên mái tôn bạc màu, sáng rực một khoảng trời nhỏ. Trong ánh sáng ấy, bóng dáng thằng bé như lớn thêm vài phần – không còn là đứa trẻ chỉ biết khóc thầm, mà là một cậu con trai đang chuẩn bị dấn bước vào chặng đường đầy chông gai, nhưng cũng ngập tràn hy vọng.