bóng lưng trên đường đêm

Chương 21: Những đêm học quên ngủ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ ngày tờ thông báo được dán lên bảng tin, thằng bé như biến thành một con người khác. Nó chẳng còn để tâm đến trò đùa của bạn bè, cũng chẳng bận lòng khi thấy chiếc cặp rách quai hay áo sơ mi bạc màu. Trong đầu nó chỉ còn vang lên một câu duy nhất:

“Phải học. Phải giành được học bổng. Phải để mẹ bớt khổ.”

Những đêm khuya, khi cả xóm đã tắt đèn, căn nhà mái tôn của hai mẹ con vẫn còn ánh sáng leo lét từ ngọn đèn dầu. Thằng bé cặm cụi bên bàn học, đôi mắt thâm quầng, tay ghi lia lịa vào trang vở. Tiếng bút sột soạt hòa cùng tiếng ho khan từ giường mẹ, như một nhịp thúc giục không ngừng.

Có lúc, mí mắt nặng trĩu, đầu gục xuống trang giấy. Nhưng rồi nó giật mình tỉnh dậy, tự vỗ nhẹ vào má, thì thầm:
– Không được ngủ… còn nhiều bài chưa thuộc…

Người mẹ nằm nhìn con trong bóng tối, lòng dâng trào thương xót. Bà khẽ gọi:
– Con à, khuya rồi… ngủ đi, mai còn đi học.

Nó quay lại, nở nụ cười gượng:
– Con chưa mệt đâu mẹ, con học thêm chút nữa. Mai con sẽ làm mẹ vui lòng.

Bà im lặng, mắt hoe đỏ, quay mặt vào tường để con không thấy mình rơi nước mắt.

Ngày nối ngày, nó sống trong guồng quay khắc nghiệt: ban ngày lên lớp, chiều phụ mẹ, tối học đến khi gà gáy. Cơm ăn vội vã chỉ là bát cơm nguội với cá khô, nhưng nó chẳng kêu ca. Thậm chí, khi bụng đói cồn cào, nó vẫn tự nhủ: “Đói cũng chịu được, miễn là có tương lai cho mẹ.”

Đôi bàn tay nhỏ chai sạn dần vì vừa làm vừa học, nhưng trong mắt nó, ngọn lửa quyết tâm chưa bao giờ tắt. Mỗi trang sách lật qua như một bước đi trên con đường hẹp, vừa chông gai vừa sáng rực niềm hy vọng.

Và cứ thế, trong những đêm dài, thằng bé gầy gò dần hóa thành một chiến binh lặng lẽ, mang trên vai không chỉ giấc mơ của mình, mà còn cả niềm tin, cả sinh mệnh của người mẹ đang từng ngày yếu đi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×