Đêm ấy, trời mưa nặng hạt. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái tôn xen lẫn tiếng gió rít từng hồi, khiến căn nhà nhỏ thêm ảm đạm. Thằng bé vẫn ngồi bên bàn học, đôi mắt thâm quầng, tay viết run run vì mệt mỏi nhưng vẫn cố chép nốt những dòng cuối cùng.
Bỗng từ trong buồng vang lên tiếng ho dồn dập. Nó ngẩng đầu, định bước vào xem thì tiếng ho ấy đột ngột bị chặn lại bằng một âm thanh rợn người – tiếng khục khặc nghẹn ngào, rồi một cơn ho sặc sụa tiếp nối.
– Mẹ! – Nó hốt hoảng chạy vào.
Người mẹ co rúm trên giường, bàn tay che miệng. Khi bà buông ra, lòng bàn tay loang đỏ. Máu tươi chảy xuống vạt áo bạc màu.
Thằng bé chết lặng, đôi chân run rẩy:
– Mẹ… mẹ bị làm sao vậy?
Người mẹ ho khẽ, vội vàng quay mặt đi, cố giấu vết máu:
– Không sao đâu con… chỉ là… ho hơi nặng thôi…
Nhưng ánh mắt bà không thể che giấu. Đó là ánh mắt của sự mệt mỏi đến tận cùng, của một cơ thể đã kiệt quệ.
Nó òa khóc, quỳ sụp bên giường:
– Mẹ đừng giấu con nữa! Con thấy hết rồi… Con biết mẹ bệnh nặng…
Người mẹ run run đưa tay vuốt tóc con, nở một nụ cười yếu ớt:
– Mẹ xin lỗi… mẹ không muốn con lo… Con phải học… học để sau này thoát khỏi cảnh này… Đừng để vì mẹ mà bỏ dở ước mơ…
Thằng bé gục đầu vào lòng mẹ, nước mắt chan hòa:
– Con chỉ cần mẹ thôi… Mẹ ơi, đừng bỏ con…
Trong căn nhà mái tôn, tiếng mưa rơi hòa cùng tiếng khóc nghẹn. Cảnh tượng ấy như một nhát dao xoáy sâu vào trái tim non nớt – nỗi sợ mất mẹ lần đầu hiện rõ, nặng nề đến mức gần như bóp nghẹt hơi thở.
Từ giây phút ấy, nó hiểu rằng thời gian không còn nhiều. Mỗi ngày trôi qua không chỉ là cuộc chạy đua với việc học, mà còn là cuộc chiến giành giật mẹ khỏi bàn tay bệnh tật. Và trách nhiệm ấy, dù quá sức với một đứa trẻ, nhưng nó biết: nó không có quyền gục ngã.