Sáng hôm sau, bà Năm hàng xóm sang thăm, thấy người mẹ xanh xao, đôi môi nhợt nhạt, ho liên tục không dứt. Bà hoảng hốt:
– Trời đất ơi, sao chị để đến nông nỗi này? Đi trạm xá ngay thôi, để lâu nguy hiểm lắm!
Người mẹ còn do dự, định gượng cười cho qua, nhưng thằng bé òa lên:
– Mẹ phải đi, con xin mẹ…
Nhìn ánh mắt hoảng loạn của con, bà không còn chối từ.
Chiếc xe đạp cà tàng của bà Năm chở người mẹ gầy guộc đến trạm xá xã. Thằng bé chạy theo sau, vừa thở hổn hển vừa lo sợ. Căn phòng khám nhỏ, mùi thuốc sát trùng hăng hắc. Bác sĩ trung niên đeo kính, lật từng trang sổ, thỉnh thoảng nhìn bà qua cặp mắt nghiêm trọng.
Sau một hồi thăm khám, ông tháo kính xuống, thở dài:
– Tình trạng phổi đã yếu lắm rồi. Không thể để ở nhà nữa, cần nhập viện gấp để điều trị. Nếu không… sẽ nguy hiểm tính mạng.
Người mẹ sững sờ, bàn tay nắm chặt tà áo. Bà lắc đầu, giọng run run:
– Tôi… tôi không có tiền đâu bác sĩ. Ở nhà còn đứa nhỏ đi học, tôi chỉ cần ít thuốc để cầm chừng thôi…
Bác sĩ nghiêm nghị:
– Chị không thể coi thường bệnh tình thế này. Nếu cứ cố chịu đựng, một ngày nào đó sẽ không kịp trở tay đâu.
Thằng bé đứng cạnh, mặt tái nhợt. Từng lời như nhát búa giáng xuống đầu. Nó nắm chặt vạt áo mẹ, run rẩy hỏi:
– Vậy… vậy chữa cho mẹ hết bệnh thì… tốn nhiều lắm hả bác sĩ?
Ông khựng lại, ánh mắt trĩu nặng, không trả lời thẳng, chỉ đặt tay lên vai nó:
– Con trai à, điều quan trọng bây giờ là phải đưa mẹ đi bệnh viện tuyến trên.
Trên đường về, gió thổi lồng lộng. Người mẹ ngồi sau yên xe đạp, gương mặt trầm ngâm, còn thằng bé lặng lẽ đi bên cạnh, lòng nặng như đá đè. Những đồng tiền nhàu nát mà mẹ chắt chiu cho nó học nay trở thành quá nhỏ bé trước cơn bão chi phí thuốc thang.
Tối hôm ấy, nó nằm thao thức, nghe tiếng ho dằn dặc của mẹ vọng ra. Mỗi tiếng ho như xé nát tim nó. Trong đầu, câu nói của bác sĩ cứ lặp đi lặp lại: “Nếu không nhập viện, sẽ nguy hiểm tính mạng.”
Đứa trẻ siết chặt nắm tay, nước mắt rơi xuống gối:
– Con sẽ tìm cách… Dù phải làm gì đi nữa, con cũng phải cứu mẹ.