bóng lưng trên đường đêm

Chương 24: Bước chân ra chợ lao động


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, trời còn mờ sương, tiếng gà gáy vọng từ cuối xóm xa xa. Người mẹ vẫn nằm trên giường, hơi thở nặng nhọc, gương mặt tái đi sau một đêm ho không dứt. Thằng bé khẽ ngồi dậy, nhìn dáng mẹ nằm im lìm dưới chiếc chăn mỏng, trong lòng dấy lên một quyết tâm âm thầm.

Nó lặng lẽ xếp vài bộ quần áo cũ vào cái túi rách, rồi bước ra khỏi căn nhà mái tôn ọp ẹp. Con đường đất ướt nhẹp vì sương đêm lạnh buốt dưới chân. Trong đầu nó chỉ vang lên một ý nghĩ: phải kiếm tiền, bằng mọi giá.

Đến chợ lao động ở thị trấn, nơi tập trung những người làm thuê chờ người ta đến thuê mướn, thằng bé lạc lõng giữa dòng người lớn chen chúc. Ai cũng rám nắng, vai gánh, tay cuốc. Giữa họ, thân hình gầy gò của nó trở nên nhỏ bé đến tội nghiệp.

– Thằng nhỏ này đi theo ai thế? – Một bác đàn ông trung niên nhìn nó ngạc nhiên.
– Cháu… cháu muốn kiếm việc làm. – Nó ấp úng, đôi mắt sáng lên đầy quyết tâm.

Mấy người lớn phá lên cười:
– Con nít tầm này làm được gì? Về học đi!
– Học… học làm sao khi mẹ sắp… – giọng nó nghẹn lại, nước mắt chực rơi nhưng nó cố nuốt vào.

Một bà chủ quán phở gần đó thương tình gọi nó lại:
– Thôi, con rửa chén cho cô đi. Không nhiều, nhưng ngày cũng có vài chục nghìn.

Đứa bé cúi đầu cảm ơn rối rít. Bàn tay nhỏ xíu nhanh chóng chìm trong đống chén bát dính dầu mỡ, nước rửa lạnh buốt khiến da tay nứt nẻ, rát bỏng. Mồ hôi trộn lẫn nước mắt, nhưng nó không ngừng tay. Trong tâm trí, hình ảnh mẹ nằm ho rũ rượi trong căn nhà tối tăm chính là động lực.

Đêm xuống, nó trở về nhà với mấy tờ tiền nhàu nát trong túi quần. Vừa đặt lên bàn, nó nhìn mẹ đang ngồi tựa lưng vào vách, ho khan từng cơn. Người mẹ ngạc nhiên hỏi:
– Sao con lại có tiền?

Nó cúi đầu, tránh ánh mắt mẹ:
– Con… con phụ người ta dọn quán thôi mà.

Người mẹ lặng đi, bàn tay gầy guộc run run nắm lấy tay con. Trong đôi mắt mờ nhòe ánh lên niềm thương xót xen lẫn xót xa:
– Con còn nhỏ lắm… đáng lẽ con phải được sống vô tư, không phải nghĩ đến tiền bạc thế này.

Đứa bé bật khóc, ôm chặt lấy mẹ:
– Con làm tất cả… chỉ cần mẹ khỏi bệnh thôi!

Ngoài hiên, gió rít qua khe mái tôn, nghe như tiếng nghẹn ngào của cả trời đêm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×