Sáng hôm sau, khi ánh nắng còn chưa kịp len vào khe mái tôn, người mẹ khẽ trở mình, định bước xuống giường để chuẩn bị cơm cho con. Nhưng bất chợt, bà nhìn thấy thằng bé vẫn nằm nghiêng, bàn tay bé nhỏ thò ra ngoài chăn.
Bàn tay ấy không còn mềm mại như tuổi thơ đáng có, mà đã dày lên bởi những vết sần. Giữa lòng bàn tay, từng đường nứt đỏ hằn sâu, khô ráp. Những ngón tay non nớt có chỗ rớm máu, chỗ dính lớp da bong tróc vì ngâm nước rửa bát quá lâu.
Người mẹ sững lại. Trái tim bà như bị ai bóp nghẹt.
Bà khẽ cầm lấy bàn tay con, run run đặt vào lòng mình. Nước mắt tự nhiên trào ra, rơi xuống bàn tay bé nhỏ ấy, nóng hổi.
Thằng bé choàng tỉnh, giật mình khi thấy mẹ đang khóc. Nó vội giấu tay ra sau lưng, nhưng không kịp.
– Mẹ… con… con không sao đâu. Chỉ trầy xước chút thôi mà.
Người mẹ nghẹn ngào:
– Sao con lại tự làm khổ mình thế này? Con phải đi học, phải cầm bút viết chữ, chứ đâu phải cầm chén bát dơ để đôi tay thành ra thế này…
Đứa bé lắc đầu, đôi mắt rưng rưng nhưng kiên quyết:
– Nếu con không làm thì ai lo thuốc cho mẹ? Ai lo tiền nhập viện? Con không muốn mất mẹ…
Người mẹ bật khóc nức nở. Bà ôm chặt lấy con, cả thân hình gầy gò run lên:
– Trời ơi… con tôi… Con còn nhỏ quá, sao lại phải gánh nặng như người lớn thế này?
Ngoài kia, ánh nắng sớm tràn xuống mái tôn, soi rõ cảnh hai mẹ con ôm nhau trong gian nhà chật hẹp. Đứa bé không còn khóc nữa, nó nhìn xa xăm, trong lòng dấy lên một ý chí: dù bàn tay này rớm máu, nó cũng sẽ không buông xuôi.
Trong thinh lặng, người mẹ hiểu rằng con mình đang trưởng thành bằng một cái giá quá đắt, còn nó thì hiểu rằng, tình yêu dành cho mẹ đã khiến nó mạnh mẽ hơn bất cứ đòn roi nào của cuộc đời.