Buổi chiều hôm ấy, trong lúc thằng bé đang lúi húi chép lại bài ở góc bàn học, chiếc điện thoại cũ kỹ của nhà chợt reo vang. Tiếng chuông lạc nhịp, nghe chói tai trong không gian tĩnh lặng. Người mẹ bước ra, nhấc máy, giọng khàn khàn:
– Dạ, tôi nghe.
Đầu dây bên kia là giọng thầy chủ nhiệm – ấm áp nhưng cũng đầy lo lắng:
– Chào chị, tôi là thầy Hùng, giáo viên của cháu Minh đây. Tôi muốn hỏi thăm tình hình gia đình mình… Mấy hôm nay tôi để ý thấy cháu có vẻ mệt mỏi, trên tay còn nhiều vết thương.
Người mẹ thoáng giật mình, đôi mắt chùng xuống. Bà đưa mắt nhìn con trai đang cố tỏ ra bình thường, bàn tay vẫn nhanh nhẹn lật sách, nhưng không giấu được những vết nứt nẻ.
Thầy Hùng nói tiếp, chậm rãi:
– Cháu Minh học giỏi, ngoan ngoãn, lại có nghị lực. Nhà trường sắp tới có một quỹ hỗ trợ học sinh khó khăn. Tôi muốn giúp cháu một phần nào đó… mong chị đừng ngại.
Người mẹ cắn môi, bàn tay run run siết chặt ống nghe. Trong lòng bà dâng lên một cảm giác vừa biết ơn, vừa chua xót. Sau một thoáng lặng im, bà khẽ đáp, giọng lạc đi:
– Thầy… thầy quan tâm vậy, tôi mang ơn lắm. Nhưng… tôi sợ phiền. Tôi vẫn cố gắng được. Gia đình tuy nghèo, nhưng còn sức thì sẽ tự lo.
Ở đầu dây bên kia, thầy Hùng thở dài:
– Chị à, đây không phải là thương hại, mà là sự sẻ chia. Chúng tôi nhìn thấy nỗ lực của cháu, ai cũng cảm động. Mong chị đừng từ chối.
Người mẹ nghẹn ngào, nước mắt chực trào nhưng bà vẫn cố giữ giọng bình tĩnh:
– Tôi hiểu… nhưng xin thầy cho tôi thêm thời gian. Tôi không muốn con mình nghĩ rằng… nó phải dựa dẫm, hay bị bạn bè coi thường.
Khi gác máy xuống, bà lặng người hồi lâu. Đứa bé ngẩng lên, ánh mắt tò mò:
– Ai gọi vậy mẹ?
Người mẹ vội gượng cười:
– Không có gì đâu con. Chỉ là người hỏi thăm thôi. Con lo học đi.
Nhưng trong ánh mắt bà, sự mâu thuẫn hiện rõ: giữa một bên là tự trọng, một bên là tình thương và nỗi sợ mất con.
Đêm đó, bà trằn trọc không ngủ được. Bên tai, lời của thầy Hùng cứ vang vọng: “Đây không phải là thương hại, mà là sự sẻ chia…”