bóng lưng trên đường đêm

Chương 27: Đêm mưa giằng xé


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bầu trời đêm hôm đó u ám, mây đen cuộn tròn, rồi những giọt mưa đầu tiên nặng hạt rơi xuống mái tôn, gõ lộp bộp như trống dồn. Gió quét qua khe cửa, mang hơi lạnh len vào trong căn nhà nhỏ.

Người mẹ ngồi bên ngọn đèn dầu, ánh sáng vàng vọt hắt lên gương mặt hốc hác. Bà đặt tay lên ngực, ho khan vài tiếng, máu tanh phảng phất nơi cổ họng. Nhưng điều khiến bà nghẹn lại không chỉ là cơn đau, mà là cuộc gọi ban chiều.

Chấp nhận sự giúp đỡ… có phải là sự yếu đuối? Hay đó là một con đường để con mình thoát khỏi cảnh cơ cực?” – bà tự hỏi, lòng quặn thắt. Bấy lâu nay, bà luôn tin chỉ cần mình cắn răng chịu đựng, con trai sẽ có cơ hội học hành đàng hoàng. Nhưng giờ đây, thân thể đã rệu rã, từng cơn ho như tiếng chuông báo hiệu ngày tàn.

Đôi mắt bà nhòe đi trong ánh đèn. Hình ảnh thằng bé với đôi bàn tay nứt nẻ, rớm máu chợt hiện lên. Trái tim bà đau nhói, vừa thương vừa hổ thẹn: Con còn quá nhỏ, nhưng đã bị kéo vào vòng xoáy mưu sinh khắc nghiệt này.

Trong góc giường, thằng bé nằm lặng. Nó không ngủ được. Tiếng mưa, tiếng ho của mẹ, và cả sự im lặng bất thường nơi bà khiến nó trằn trọc. Nó khẽ mở mắt, hé nhìn thấy bóng mẹ ngồi bất động bên ngọn đèn, gương mặt trĩu nặng suy tư.

Nó thì thầm, giọng run run:
– Mẹ… mẹ giấu con điều gì vậy?

Người mẹ giật mình, vội quay đi:
– Không, không có gì đâu con. Mẹ chỉ… nhớ chuyện xưa thôi. Con ngủ đi, mai còn đi học.

Nhưng thằng bé cảm nhận rõ: giọng mẹ nghẹn, ánh mắt mẹ hoang mang. Trong lòng nó dấy lên một nỗi lo sợ mơ hồ, như thể có một tấm màn đang che giấu sự thật mà nó chưa đủ can đảm để vén lên.

Tiếng mưa rơi ngày một dày, gõ dồn dập lên mái tôn. Giữa đêm lạnh, hai mẹ con nằm trong cùng một mái nhà, nhưng lại cách nhau bởi khoảng lặng nghẹn ngào của những điều chưa nói.

Người mẹ khép mắt, tự nhủ:
– Dù thế nào… mình cũng phải cố giữ, ít nhất đến khi con đủ cánh bay xa.

Còn thằng bé nằm xoay mặt vào vách, bàn tay nắm chặt, trong lòng rộn lên nỗi sợ hãi không tên: sợ một ngày thức dậy, mình sẽ mất đi bóng dáng gầy guộc kia.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×