Buổi sáng hôm ấy, thằng bé đến trường với gương mặt thất thần. Cả đêm nó không ngủ, trong đầu chỉ văng vẳng câu hỏi: “Bỏ học hay tiếp tục?” Mỗi bước chân trên sân trường như đè nặng thêm gánh lo.
Giờ ra chơi, nó lặng lẽ ngồi ở hành lang, ánh mắt xa xăm nhìn xuống khoảng sân đầy nắng. Bạn bè ríu rít kể chuyện, cười nói về những giấc mơ tuổi học trò, còn nó chỉ thấy lòng mình như vực sâu.
Đúng lúc đó, thầy Hùng – chủ nhiệm – bước đến. Thầy đặt nhẹ tay lên vai nó, giọng dịu dàng:
– Minh này, em có nghe về suất học bổng toàn phần của quỹ “Vươn Lên Từ Gian Khó” chưa?
Thằng bé giật mình, đôi mắt ngơ ngác nhìn thầy.
– Học bổng… ạ?
Thầy Hùng gật đầu, lấy từ cặp ra một tờ thông báo còn thơm mùi giấy mới.
– Đây là học bổng đặc biệt dành cho học sinh nghèo vượt khó, lo toàn bộ chi phí học tập và còn hỗ trợ thêm sinh hoạt phí. Em là một trong những ứng cử viên sáng giá nhất mà trường muốn đề cử.
Lời thầy vang lên, như một luồng sáng đâm thủng lớp mây đen đang phủ kín trái tim nó. Nó cầm tờ giấy, đôi tay run run. Trong khoảnh khắc, tất cả u ám mịt mờ bỗng nhường chỗ cho một hy vọng le lói: Có lẽ… mình không cần phải lựa chọn giữa mẹ và học nữa.
Đôi mắt nó rưng rưng, giọng nghẹn lại:
– Thầy… có thật là… nếu con được học bổng này, con sẽ không phải lo tiền học nữa sao?
Thầy Hùng mỉm cười, ánh mắt sáng lên sự tin tưởng:
– Đúng vậy. Nhưng em phải chứng minh bằng nỗ lực. Hãy tiếp tục học, Minh à. Không chỉ vì em, mà còn vì mẹ em nữa.
Thằng bé cúi xuống, nước mắt rơi ướt trang giấy. Trong lòng nó vang lên một quyết tâm mạnh mẽ:
“Mình sẽ giành được học bổng này. Không chỉ để học, mà để cứu mẹ. Đây là con đường duy nhất.”
Nắng trưa rọi xuống hành lang, phản chiếu trên tấm giấy học bổng như một vệt sáng ấm áp. Trong đôi mắt thằng bé, lần đầu tiên sau những ngày u ám, hiện rõ một ngọn lửa hy vọng.