bóng lưng trên đường đêm

Chương 31: Những ngày nỗ lực cuối cùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ hôm biết tin về suất học bổng, thằng bé như hóa thành một con người khác. Nó không còn ngồi thẫn thờ bên hiên nhà, cũng không để nước mắt rơi thầm trong bóng tối. Thay vào đó, nó lao vào học tập với một sức mạnh bền bỉ, như thể trong từng con chữ, từng phép toán đều có bóng dáng người mẹ đang chờ nó cứu vớt.

Ban ngày, sau giờ học ở trường, nó lại tranh thủ phụ việc ở quán ăn, đôi bàn tay nhỏ bé rửa chén đến nứt nẻ, máu rịn ra nơi kẽ ngón. Nhưng hễ về đến nhà, nó lại mở sách, cắm cúi đến tận khuya. Ánh đèn dầu leo lét soi bóng dáng gầy guộc, lưng còng xuống bàn, đôi mắt thâm quầng nhưng vẫn sáng lên quyết tâm.

Đêm nào cũng vậy, tiếng ho của mẹ vọng ra từ giường bên khiến tim nó nhói lên. Mỗi tiếng ho như nhắc nhở: “Mau lên, Minh! Mỗi ngày trôi qua đều quý giá, phải giành được học bổng, phải cứu mẹ.”

Có những đêm nó mệt đến mức đầu gục xuống trang sách, nước mắt rơi làm nhòe chữ. Nhưng rồi, nó tự cấu vào tay, gượng dậy, đọc thêm một lần nữa. Mỗi chữ học được hôm nay là một bước gần hơn đến ước mơ và sự sống của mẹ.

Người mẹ nhiều lần thức dậy giữa khuya, nhìn thấy con trai còng lưng trên bàn học, đôi bàn tay băng tạm bằng miếng vải rách. Bà lặng lẽ quay mặt đi, nước mắt chảy dài, vừa thương vừa đau:
– Con ơi… mẹ chỉ mong con bình an lớn lên, chứ đâu nỡ để con gánh nặng thế này…

Nhưng thằng bé không để mẹ biết những vết thương trên tay nhói buốt mỗi khi cầm bút. Nó cắn răng chịu đựng, coi những vết nứt, những đêm trắng chỉ là cái giá phải trả để có được tương lai.

Ngày thi học bổng càng đến gần, căn nhà mái tôn càng sáng lên trong đêm bởi ngọn đèn dầu bé nhỏ. Giữa những cơn gió rít lạnh lẽo, một ngọn lửa kiên cường vẫn cháy âm ỉ: lửa của niềm tin, của tình yêu thương, và của một đứa trẻ không chấp nhận đầu hàng số phận.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×