bóng lưng trên đường đêm

Chương 37: Lời hứa trước giường bệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm ấy, căn nhà mái tôn im lìm, chỉ còn tiếng gió rít qua kẽ hở và tiếng thở nặng nhọc của mẹ. Minh ngồi bên giường, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy bàn tay gầy guộc lạnh ngắt của mẹ.

Ngọn đèn dầu leo lét hắt lên gương mặt bà, xám nhợt và hốc hác, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự kiên cường quen thuộc. Minh nhìn mẹ, trái tim như bị siết nghẹt. Nó không muốn, không thể để bóng dáng ấy rời xa mình.

– Mẹ… – Minh nghẹn ngào, giọng run run – Con xin mẹ, đừng giấu con nữa. Con biết mẹ bệnh nặng, nhưng con sẽ không bỏ cuộc. Con thề với mẹ, con sẽ tiếp tục học, sẽ giành học bổng, sẽ đi xa hơn nữa. Con sẽ làm tất cả, để không phụ công mẹ đã hi sinh cho con…

Đứa trẻ mười mấy tuổi, trong giây phút ấy, nói bằng giọng của một người trưởng thành. Đôi mắt nó sáng lên giữa màn nước, chứa cả sự đau đớn lẫn quyết tâm không thể lay chuyển.

Người mẹ lặng đi, đôi môi mấp máy run rẩy. Bà nhìn con trai, đôi mắt mờ đục ánh lên những giọt sáng cuối cùng. Nước mắt lăn dài trên gò má gầy guộc, bà siết chặt bàn tay con, thì thầm:
– Con trai của mẹ… Chỉ cần con hứa… Mẹ có nhắm mắt cũng yên lòng…

Minh lắc đầu, nắm tay mẹ chặt hơn, giọng vỡ òa:
– Không! Mẹ phải sống, để nhìn con thực hiện lời hứa này! Con sẽ không để mẹ đi đâu hết… Mẹ phải chờ con, nhất định phải chờ con!

Trong căn phòng ẩm thấp, những lời thề nguyện của đứa trẻ vang lên như một ngọn lửa bùng sáng giữa đêm tối. Người mẹ ôm con trai vào lòng, run rẩy khóc. Lần đầu tiên, hai mẹ con không giấu nhau điều gì nữa, họ cùng nhìn thẳng vào sự thật, và cùng bấu víu lấy hy vọng.

Đó là lời hứa không chỉ khắc sâu trong tim Minh, mà còn trở thành ngọn đuốc soi đường cho tất cả những tháng ngày gian khó phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×