Sau lần ho ra máu dữ dội, người mẹ không còn có thể chống chọi một mình. Hàng xóm góp ý, thầy giáo khuyên nhủ, cuối cùng bà gật đầu đồng ý nhập viện. Ngày đưa mẹ đi, Minh ngồi trên chiếc xe lam cũ kỹ, ôm chặt túi đồ lỉnh kỉnh, tim đập liên hồi. Cậu biết, từ giây phút này, cuộc sống của mình sẽ thay đổi hoàn toàn.
Bệnh viện đông đúc, mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Người mẹ được đưa vào phòng, nằm trên chiếc giường sắt lạnh lẽo. Minh đứng ngoài, nhìn tấm thân gầy gò của mẹ chìm trong những ống truyền dịch, đôi mắt nó rưng rưng. Bao năm qua mẹ đã gồng gánh tất cả, giờ đây mẹ không còn sức nữa, đến lượt nó phải đứng lên.
Từ hôm ấy, Minh bắt đầu chuỗi ngày chạy đua. Ban sáng, cậu đến trường, giữ chặt tờ giấy chứng nhận học bổng như giữ lấy niềm tin. Tan học, Minh vội vàng chạy sang bệnh viện chăm mẹ, rồi tối đến lại lao đến quán ăn xin rửa bát thuê. Những ngón tay nhỏ nhoi càng ngày càng chai sần, nứt nẻ, nhưng Minh chỉ cắn răng chịu đựng, coi đó như vết sẹo của trưởng thành.
Đêm khuya, khi bệnh viện vắng lặng, Minh ngồi tựa vào thành giường mẹ, mở sách ra học. Ánh đèn neon trắng nhạt hắt xuống gương mặt gầy gò nhưng sáng rực quyết tâm. Có hôm, nó vừa đọc vừa ngủ gục, cây bút rơi xuống sàn, nhưng khi mẹ ho khẽ, Minh lại bật dậy, lấy khăn ấm lau mồ hôi cho mẹ, rồi tiếp tục học như chưa từng mệt mỏi.
Người mẹ nhìn con, trong lòng vừa đau vừa ấm. Bà biết Minh đang gánh một gánh nặng quá lớn cho tuổi nhỏ, nhưng bà không còn sức để can ngăn nữa. Nhiều lần, nước mắt bà rơi âm thầm trên gối.
Những ngày nhập viện đã trở thành cuộc thử thách khắc nghiệt nhất trong đời hai mẹ con. Một bên là bệnh tật đang dần ăn mòn sự sống, một bên là ước mơ chưa kịp chạm tới. Và giữa ngã rẽ sinh tử ấy, Minh buộc phải học cách trưởng thành, nhanh hơn bất kỳ ai.