cấm phòng giam cầm

Chương 3: Khoảnh Khắc Mật Ngọt Phủ Lên Cấm Kỵ 🗝️


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đó, Mộc Trà không ngủ được.

Cô nằm im trên giường, nghe tiếng động cơ điều hòa chạy đều đều. Nhưng trong đầu cô, chỉ có tiếng "cạch" của chiếc khóa cửa phòng cấm và tiếng thì thầm của Bách An: "Anh biết em đã ở đây, Mộc Trà."

Anh đã biết. Anh đã cho cô một cơ hội để lùi bước, nhưng cô đã không tận dụng. Cô đã vượt qua ranh giới, và bây giờ, cô phải đối mặt với hậu quả. Hậu quả đó không phải là sự trừng phạt của một người anh, mà là sự kiểm soát của một kẻ khao khát chiếm hữu.

Cô xuống nhà vào sáng hôm sau trong trạng thái mệt mỏi và căng thẳng đến cực độ. Trái lại, Bách An xuất hiện với vẻ ngoài hoàn hảo, không một nếp nhăn. Anh đang ngồi ở bàn ăn, đọc một cuốn sách luật dày cộp, áo sơ mi trắng tinh, tóc chải gọn gàng. Người đàn ông này dường như không bị bất cứ bí mật đen tối nào làm phiền.

“Chào buổi sáng, Mộc Trà,” anh nói, không ngước mắt lên khỏi trang sách. Giọng anh trầm ấm, điềm tĩnh như mọi ngày.

“Chào buổi sáng, anh,” cô đáp, giọng khàn đặc.

Cô ngồi xuống, đối diện với anh, cảm thấy sự tĩnh lặng giữa hai người bây giờ đã trở nên nặng nề hơn cả tiếng sấm.

“Hôm qua anh về sớm. Anh tìm được thông tin cần thiết rồi sao?” Mộc Trà quyết định là người mở lời trước. Cô phải chất vấn anh, hoặc ít nhất là gợi chuyện về căn phòng cấm.

Bách An từ từ đặt cuốn sách xuống, ngước nhìn cô. Đôi mắt hổ phách của anh sắc lạnh và thấu suốt, như thể đang soi chiếu vào tận đáy lòng cô.

“Sớm hơn dự định một chút,” anh nói, môi anh hơi nhếch lên, nụ cười gần như không tồn tại. “Khi anh về, anh thấy một điều hơi thú vị.”

Mộc Trà nuốt nước bọt. Cô biết anh đang chơi trò mèo vờn chuột.

“Là gì ạ?”

“Mùi hương,” Bách An đáp, giọng nói bình thản, nhưng từ ngữ lại chứa đầy sự uy hiếp. “Mùi gỗ đàn hương trên người anh trai em hơi khác so với mọi ngày. Nó lẫn một chút mùi hương hoa nhài của em, Mộc Trà.”

Mộc Trà cảm thấy máu trong người như đông lại. Anh không chỉ biết cô đã ở đó, mà còn biết cô đã tiếp xúc với căn phòng ấy.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt anh, một hành động đầy thách thức.

“Em không hiểu anh nói gì.”

“Ồ, em hiểu,” Bách An nói, sự điềm tĩnh trong giọng anh bắt đầu tan vỡ, thay vào đó là một âm vực trầm, nguy hiểm. “Em là một cô bé tò mò, và em đã phá vỡ ranh giới tuyệt đối của anh. Em đã vào đó. Em đã chạm vào những thứ không thuộc về em.”

Anh đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cô. Anh không chạm vào cô, nhưng sự hiện diện của anh đã tạo ra một áp lực vật lý mạnh mẽ.

“Em thấy gì, Mộc Trà? Em thấy dây trói, roi da, hay em thấy bí mật của anh? Em thấy sự thật về một người đàn ông đã phải kìm nén khao khát của mình suốt mười năm qua, chỉ vì cô em gái nuôi của mình quá ngây thơ, quá cấm kỵ?”

Lời thú nhận bất ngờ này khiến Mộc Trà choáng váng. Không chỉ là đồ chơi. Đó là cảm xúc bị dồn nén và sự chiếm hữu hướng về cô.

“Bức ảnh…” Mộc Trà thều thào. “Bức ảnh của em trong căn phòng đó. Anh giải thích đi.”

Bách An không trả lời câu hỏi của cô bằng lời. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve má cô. Cái chạm này không còn là chạm của người anh trai nữa. Đó là cái chạm của kẻ sở hữu. Ngón cái anh miết nhẹ lên môi cô.

“Câu trả lời đã nằm trong căn phòng đó rồi,” anh thì thầm, cúi thấp người xuống. Hơi thở nóng ấm của anh phả vào tai cô, mang theo mùi gỗ đàn hương và một chút rượu từ đêm qua. “Bên cạnh chiếc vòng cổ thép không gỉ. Dòng chữ trên bức ảnh: ‘Của Anh’.”

“Anh... anh muốn gì ở em?” Mộc Trà hỏi, giọng cô vừa sợ hãi, vừa chứa đựng một sự khao khát tột độ muốn được anh kiểm soát.

“Anh không muốn gì cả,” Bách An thì thầm. “Anh đòi hỏi. Anh đòi hỏi sự phục tùng hoàn toàn của em, vì em đã tự ý bước vào thế giới của anh. Em đã phá vỡ mọi quy tắc. Bây giờ, em phải chấp nhận quy tắc của anh.”

Anh lùi lại một bước, ánh mắt trở nên lạnh lùng và quyền lực.

“Anh sẽ cho em hai lựa chọn, Mộc Trà. Lựa chọn thứ nhất: Em quên mọi thứ em đã thấy. Căn phòng đó sẽ đóng lại mãi mãi, và anh sẽ tiếp tục là người anh trai hoàn hảo, xa cách của em. Lựa chọn thứ hai…”

Anh dừng lại, nhìn thẳng vào cô, như thể đang dò xét linh hồn cô.

“Lựa chọn thứ hai: Em chấp nhận sự trừng phạt và tham gia vào trò chơi của anh. Em chấp nhận rằng kể từ bây giờ, ở trong căn nhà này, em sẽ không còn là em gái anh nữa, mà là cô bé ngoan của anh. Em chấp nhận sự chiếm hữu của anh, sự kiểm soát của anh, và sự cực đoan của anh.”

Trái tim Mộc Trà đập như trống bỏi. Cô đã thấy sự đau đớn, sự ràng buộc. Nhưng cô cũng đã thấy sự lãng mạn bệnh hoạn của anh, tình yêu bị dồn nén mười năm. Cô đã thấy bức ảnh của chính mình, sự ngây thơ của cô được anh cất giữ như một báu vật cấm.

Cô không cần phải suy nghĩ. Sự tò mò đã trở thành sự nghiện.

“Em… em chọn lựa chọn thứ hai,” Mộc Trà nói, giọng cô run rẩy nhưng rõ ràng. “Em chọn trò chơi của anh. Em chọn sự trừng phạt.”

Nụ cười lạnh lùng trên môi Bách An giãn ra. Nó không phải là một nụ cười hạnh phúc, mà là nụ cười của một kẻ chiến thắng đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.

Anh tiến lại gần, cúi sát vào tai cô, hơi thở anh nóng rực.

“Tốt lắm. Cô bé ngoan.”

Anh đưa tay lên cằm cô, nhẹ nhàng nâng lên.

“Vậy thì, bài học đầu tiên,” anh ra lệnh, giọng nói anh trầm thấp, đầy quyền lực. “Từ giờ phút này, em phải quên đi cách xưng hô cũ. Trong phạm vi căn nhà này, đặc biệt là khi chúng ta ở một mình, em sẽ gọi anh là Chủ nhân. Em hiểu không, Mộc Trà?”

Sự thay đổi vai vế đột ngột này khiến Mộc Trà vừa choáng váng vừa bị kích thích.

Cô hít một hơi, cố gắng định hình từ ngữ. “Em… em hiểu, Chủ nhân.”

Bách An mỉm cười, cái mỉm cười mà Mộc Trà chưa từng thấy trước đây—một nụ cười tà ác, thuần túy, và đầy chiếm hữu.

Anh đưa tay lên gáy cô, kéo nhẹ cô lại gần.

“Đừng sợ. Em sẽ không bị đau… trừ khi em không ngoan. Bây giờ, chúng ta sẽ lên phòng anh. Bài học thứ hai. Em sẽ được trải nghiệm khoảnh khắc mật ngọt phủ lên cấm kỵ mà em khao khát bấy lâu.”

Anh nắm lấy cổ tay Mộc Trà, dắt cô đi. Lần này, không còn là sự lén lút hay sợ hãi. Đó là sự dẫn dắt của kẻ thống trị và sự tự nguyện của cô em nuôi.

Họ đi lên cầu thang, đi qua hành lang quen thuộc. Cánh cửa phòng cấm đã mở sẵn.

Mộc Trà bước vào, không còn là một kẻ đột nhập, mà là người được mời đến.

Bách An đóng cửa lại, khóa chốt cẩn thận. Tiếng "cạch" lần này không phải là tiếng cấm đoán, mà là tiếng niêm phong một thỏa thuận.

Anh quay lại, đẩy cô áp vào cánh cửa lạnh lẽo. Anh cúi xuống, ánh mắt anh nhìn sâu vào cô.

“Em đã thấy chiếc vòng cổ thép không gỉ. Em đã thấy dây trói lụa. Em đã đọc quy tắc. Em có sẵn lòng dâng hiến không, Mộc Trà?”

“Em… em sẵn lòng,” cô thều thào, toàn thân run rẩy.

Bách An đưa tay ra sau lưng, tháo dây nịt da của mình, tiếng kim loại kêu lên một tiếng lạnh lẽo. Anh dùng dây nịt, nhưng không phải để đánh cô.

Anh nhẹ nhàng trói hai cổ tay cô vào phía sau lưng, buộc vào chốt cửa. Sợi dây nịt da rộng, không làm cô đau, nhưng sự ràng buộc bất ngờ này khiến Mộc Trà nhận ra cô đã hoàn toàn mất đi sự tự do.

“Tốt lắm,” anh thì thầm, cúi xuống, đặt một nụ hôn lên cổ cô, nơi cô đã tưởng tượng chiếc vòng cổ sẽ nằm.

Nụ hôn ấy không phải là sự dịu dàng của người yêu, mà là dấu ấn của kẻ sở hữu. Nó lạnh lùng, dứt khoát, và đầy quyền lực.

“Căn phòng này là nơi duy nhất em được sống thật với bản thân, Mộc Trà. Và anh sẽ là người duy nhất kiểm soát em. Từ giờ phút này, em là của anh. Tuyệt đối.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×