Tôi ngồi đó với Tần Mặc tới tận trưa. Trong căn phòng nhỏ, ánh nắng hắt qua cửa sổ đã không còn trong vắt như buổi sáng, mà hơi ngả vàng, ấm áp nhưng cũng lặng lẽ. Tôi vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, vai tôi tê rần đi vì nặng, nhưng tuyệt nhiên tôi không hề nhúc nhích, vì đầu của Tần Mặc đang tựa hẳn lên vai tôi.
Hơi thở cậu ấy đều đặn, nóng hổi phả vào cổ tôi, mang theo mùi thuốc đắng và chút gì đó nhè nhẹ của cháo thịt mà tôi vừa ép cậu ăn lúc sáng. Tôi ngồi bất động, lòng tràn đầy những xúc cảm khó gọi thành tên. Thương xót có, áy náy có, và… đâu đó một chút ấm áp khiến tim tôi run lên từng nhịp.
Tôi khẽ nghiêng đầu ngắm gương mặt của cậu. Hàng mi dày cong cong rủ xuống, làn da trắng xanh vì sốt, khoé môi mím lại như đang mơ thấy điều gì khó nói. Tôi chợt tự hỏi, phải chăng ngay từ đầu, tôi đã sai rồi? Sai vì chỉ nhìn về phía một người khác mà bỏ lỡ người ngay bên cạnh mình…
Đúng lúc đó, tiếng chạy dồn dập vang lên từ ngoài sân, từng bước chân vội vã, thình thịch như trống trận. Tôi giật mình ngẩng lên, tim bỗng nhảy thót. Ai lại chạy hối hả thế này vào buổi trưa nắng gắt?
Tiếng bước chân ngừng lại trước cửa tiệm. Tôi quay sang nhìn, và tim như thắt lại.
Là Hàn Duệ.
Khuôn mặt cậu ấy đỏ bừng, mồ hôi chảy ròng ròng xuống trán và cổ áo sơ mi ướt đẫm. Cậu ấy thở hổn hển, đôi mắt đen láy đầy lo lắng như vừa trải qua một quãng đường dài chạy chỉ để đến được đây.
“Du Linh…” giọng cậu ấy nghẹn lại, vừa trách móc vừa run rẩy “tại sao… tại sao cậu lại không trả lời tin nhắn của tớ?”
Tôi mở miệng định nói gì đó, nhưng chưa kịp, ánh mắt Hàn Duệ đã vô tình lướt sang bên cạnh tôi.
Cậu ấy thấy.
Thấy rõ Tần Mặc đang ngủ, và thấy rõ cái cách đầu cậu ấy tựa hẳn vào vai tôi, ngủ yên bình như thể đây là nơi an toàn nhất.
Đôi mắt của Hàn Duệ lập tức ươn ướt, sống mũi đỏ hoe. Rồi ngay sau đó, cậu ấy mếu máo bật khóc, nước mắt chảy dài, giọng run rẩy:
“Cậu… cậu bỏ tớ… chỉ để ở với cậu ấy sao?”
Tim tôi siết chặt. Tôi ngồi chết lặng một lúc, nhìn cậu ấy khóc mà không biết phải làm gì. Chưa bao giờ tôi thấy Hàn Duệ yếu đuối đến vậy. Trong trí nhớ của tôi, cậu ấy lúc nào cũng ngoan hiền, lễ phép, giỏi giang, cười tươi rạng rỡ. Nhưng lúc này, trước mắt tôi, là một Hàn Duệ bé nhỏ đến mức khiến người khác xót xa.
Tôi luống cuống đứng dậy, định bước tới gần dỗ dành:
“Không phải đâu, Hàn Duệ… đừng khóc nữa…”
Nhưng lời tôi vừa thốt ra, cậu ấy lại bật khóc to hơn, như thể những gì tôi nói càng làm cậu ấy đau thêm.
“Du Linh!” cậu ấy gào lên, giọng nghẹn ngào “Tớ đã dậy từ sáng sớm, chạy khắp nơi tìm cậu. Tớ lo cho cậu, lo đến mức không thể ngồi yên được. Vậy mà… cậu lại ở đây, ở cạnh cậu ta! Cậu coi tớ là gì hả?”
Tôi như bị ai đó bóp nghẹt lồng ngực. Mỗi câu nói của Hàn Duệ như lưỡi dao, vừa trách móc, vừa đau đớn, vừa tuyệt vọng. Tôi không biết phải giải thích thế nào. Tôi chỉ muốn cậu ấy ngừng khóc, chỉ muốn lau khô nước mắt cho cậu ấy như trước đây tôi từng làm khi cậu bị phạt vì nghịch ngợm.
“Hàn Duệ, nghe tớ nói…” tôi tiến lại gần, đưa tay định chạm vào vai cậu.
Nhưng Hàn Duệ lại gạt tay tôi ra, nước mắt giàn giụa:
“Không cần! Cậu đừng dỗ tớ như dỗ một đứa trẻ! Tớ… tớ chỉ muốn cậu trả lời thôi, tại sao cậu không hề mở tin nhắn của tớ? Tại sao cậu lại im lặng? Tớ đáng bị bỏ rơi thế sao, Du Linh?”
Tôi nghẹn lời. Thật ra… tin nhắn của cậu ấy tôi có nhìn thấy. Nhưng tôi đã không trả lời, bởi vì tôi đang ở đây, chăm sóc cho Tần Mặc.
Tôi lúng túng, ánh mắt liên tục đảo quanh, không dám nhìn thẳng vào Hàn Duệ. Cậu ấy khóc mỗi lúc một lớn, tiếng nức nở vang vọng trong căn phòng nhỏ. Tôi sợ hãi. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại làm Hàn Duệ tổn thương đến vậy.
Tôi đang bối rối, thì một chuyển động nhẹ từ bên cạnh khiến tôi sững người.
Tần Mặc tỉnh dậy.
Có lẽ do tiếng khóc quá lớn của Hàn Duệ, hoặc do tôi luống cuống mà làm động. Cậu ấy chậm rãi mở mắt, gương mặt vẫn còn nhợt nhạt nhưng ánh nhìn đã tỉnh táo hơn. Cặp mắt đen sâu thẳm của cậu dần dần hướng về phía tôi, rồi sang Hàn Duệ.
Không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Tôi cứng đờ người, bàn tay khựng lại ngay trên không trung. Hàn Duệ cũng nấc nghẹn, im bặt một giây khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng mà sâu thẳm của Tần Mặc.