Không khí trong căn phòng bỗng như đông cứng lại. Tiếng tích tắc của đồng hồ vang lên rõ rệt đến mức làm tôi rùng mình. Tần Mặc vừa tỉnh dậy, ánh mắt vẫn còn mệt mỏi, chưa kịp nói một lời nào thì Hàn Duệ đã lao đến.
Cậu ấy nắm chặt lấy cổ áo Tần Mặc, kéo mạnh đến mức tôi nghe rõ tiếng vải kêu răng rắc. Gương mặt Hàn Duệ đỏ bừng, nước mắt trào ra không ngừng, giọng run rẩy như vỡ vụn từng mảnh:
“Sao cậu dám… sao cậu dám dụ dỗ Du Linh ở bên cậu hả? Cậu giả bệnh, đúng không? Cậu giả bệnh để khiến cậu ấy quan tâm đến cậu, để cậu ấy bỏ rơi tớ, đúng không hả?”
Giọng nói nghẹn ngào ấy như mũi dao đâm thẳng vào ngực tôi. Tôi chết lặng, tim như thắt chặt lại.
Tần Mặc không phản kháng. Cậu ấy chỉ ngồi im, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Hàn Duệ, không tức giận, không gào lên, chỉ lặng yên như một mặt hồ phẳng lặng. Thái độ ấy càng khiến Hàn Duệ phát điên. Cậu ấy mếu máo, khóc đến mức toàn thân run rẩy.
Tôi hoảng hốt:
“Hàn Duệ! Đừng như thế nữa!” tôi thót tim, lao đến kéo Hàn Duệ ra. Bàn tay nhỏ bé của tôi bấu chặt lấy tay cậu, cố gắng tách ra khỏi cổ áo Tần Mặc. “Đừng làm cậu ấy bị thương, cậu ấy còn đang bệnh mà!”
Cuối cùng, tôi cũng kéo được Hàn Duệ ra. Cậu ấy chới với, rồi òa khóc to hơn, như một đứa trẻ bị lấy mất món đồ quý giá nhất.
“Cậu… cậu lúc nào cũng chọn cậu ta… cậu quan tâm cậu ta hơn tớ… Du Linh, tớ đau lắm!”
Tôi quay sang Tần Mặc, lo lắng nhìn xem cổ áo cậu có bị kéo rách hay có vết hằn nào không. Nhưng cậu ấy chỉ khẽ chỉnh lại áo, ánh mắt vẫn dán chặt vào tôi. Tôi run lên, không biết cậu ấy đang nghĩ gì.
Trong khi đó, Hàn Duệ lại gào khóc, đôi tay vung loạn trong không khí như cố níu lấy một thứ gì đó vô hình. Tôi không kìm được, theo thói quen lâu nay, tôi bước đến ôm cậu ấy vào lòng.
“Đừng khóc nữa mà, Hàn Duệ… tớ vẫn ở đây với cậu…” tôi dỗ dành, bàn tay khẽ vỗ nhẹ lên lưng cậu, giống hệt như những lần trước đây.
Nhưng lần này khác.
Lần này, trong vòng tay tôi, Hàn Duệ không còn là cậu bạn hiền lành vui vẻ ngày nào nữa. Cậu ấy là một đứa trẻ tuyệt vọng, cố gắng níu giữ thứ tình cảm đang dần tuột khỏi tay mình. Tiếng khóc của cậu vang vọng khắp căn phòng nhỏ bé, nghẹn ngào, đứt quãng.
“Đừng bỏ tớ, Linh à… đừng bỏ tớ…”
Tôi cắn môi, trái tim như bị xé làm hai.
Đằng sau lưng tôi, ánh mắt Tần Mặc vẫn ở đó, nặng nề, sâu thẳm, và đau đớn đến mức khiến tôi không dám quay lại nhìn.