chờ đợi

Chương 16:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi đút cho Tần Mặc ăn xong, tôi thở dài nhẹ nhõm. Bát cháo đã cạn sạch, trên môi cậu ấy còn vương lại chút hơi nóng, nhưng trông có vẻ đã khá hơn ban nãy. Tôi lấy khăn giấy lau nhẹ nơi khóe môi cậu, rồi đứng dậy ôm bát, thìa bước nhanh vào bếp.

“Để tớ rửa rồi dọn dẹp, hai cậu nghỉ ngơi đi.” tôi nói mà không dám quay lại nhìn.

Không gian trong bếp nhỏ bé, tiếng nước chảy ào ào từ vòi hòa cùng tiếng leng keng của chén đũa. Tôi muốn mượn chút ồn ào này để xoa dịu trái tim đang đập loạn xạ. Cứ nghĩ tới cảnh mình ngồi đút từng thìa cháo cho Tần Mặc, ánh mắt cậu ấy lặng lẽ nhìn mình, rồi đến gương mặt giận dỗi của Hàn Duệ ngồi bên cạnh… lòng tôi lại rối tung như tơ nhện.

Tôi rửa bát thật lâu, lâu hơn mức cần thiết. Cứ ngỡ rằng khi quay ra, không khí đã dịu đi ít nhiều.

Nhưng rồi, rầm!

Một tiếng động lớn vang lên từ phòng ngoài. Tôi giật bắn mình, tim thắt lại, vội vàng bỏ cả khăn lau chạy ù ra.

Trước mắt tôi là một cảnh tượng khiến đầu óc tôi choáng váng. Hàn Duệ ngồi bệt dưới nền, hai tay ôm chặt lấy mặt, thân người run rẩy. Từ kẽ ngón tay, tôi thấy rõ gò má cậu đỏ ửng, in hằn năm dấu ngón tay, nóng hổi, đỏ chói.

“Du Linh!” Hàn Duệ vừa thấy tôi đã bật khóc nấc lên, đôi vai nhỏ bé run lên bần bật. Cậu nhào về phía tôi, dụi gương mặt ướt đẫm vào cổ tôi mà khóc lóc. Giọng cậu ấy nghẹn lại, vừa ấm ức vừa tủi thân:

“Du Linh… Tần Mặc… cậu ấy ghét tớ hay sao ấy… Đột nhiên tát tớ… đau lắm…”

Tôi chết lặng, tim đập dồn dập trong lồng ngực. Cánh tay tôi theo phản xạ ôm lấy Hàn Duệ, lòng vừa thương vừa hoang mang.

Ánh mắt tôi lập tức quay sang phía Tần Mặc.

Cậu ấy ngồi dựa trên giường, sắc mặt vẫn còn đỏ vì sốt, nhưng đôi mắt thì lạnh lẽo như băng. Vành tai và gương mặt đỏ lên không biết do bệnh hay do kìm nén cảm xúc. Tần Mặc không nói một lời, chỉ nhìn thẳng vào tôi và Hàn Duệ. Ánh mắt ấy vừa lạnh vừa cứng rắn, như đang muốn che giấu một ngọn lửa bùng cháy trong lòng.

“Tần Mặc… là thật sao? Cậu đánh cậu ấy à?” giọng tôi run run, gần như không dám tin.

Cậu ấy khẽ lắc đầu, giọng trầm khàn, từng chữ rơi xuống nặng nề:

“Không. Tớ không có đánh cậu ấy.”

Tôi ngơ ngác.

Nhưng… vết hằn trên má Hàn Duệ là gì? Rõ ràng là dấu tay, đỏ ửng, rành rành trước mắt. Tôi bối rối, đầu óc quay cuồng.

“Nhưng… nhưng sao lại như thế này?” tôi lắp bắp.

Hàn Duệ siết chặt lấy tôi, giọng cậu ấy đầy đau khổ:

“Du Linh, cậu tin tớ đi… Tớ không hề bịa đâu… Chính tay cậu ta… tát tớ…”

Tôi run rẩy. Giữa hai người, tôi không biết phải tin ai. Một bên là người bạn thân thiết lâu nay tôi quý mến, người luôn ngoan hiền lễ phép, học giỏi, chưa từng nặng lời với ai. Một bên là Tần Mặc người thường lạnh lùng ít nói, từ nhỏ đến lớn luôn giữ khoảng cách với tôi, nhưng dạo gần đây lại dần thay đổi, trở nên khác lạ.

Ánh mắt Tần Mặc lúc này vẫn gắt gao dõi theo tôi. Không giận dữ, cũng chẳng van xin. Chỉ là ánh mắt bình thản, nhưng sâu thẳm đến mức tôi không dám đối diện lâu.

Căn phòng như đặc quánh lại, chỉ còn tiếng khóc nức nở của Hàn Duệ vang vọng. Tôi bối rối vỗ về, xoa lưng cậu ấy:

“Được rồi… đừng khóc nữa, Hàn Duệ… Để tớ… để tớ nghĩ cách…”

Nhưng trái tim tôi chẳng yên được.

Tại sao Tần Mặc lại phủ nhận? Nếu thật sự cậu ấy không làm, thì ai đã để lại dấu tay ấy? Nhưng nếu cậu ấy làm… tại sao lại nỡ ra tay với Hàn Duệ người vốn dĩ chẳng bao giờ gây hấn với ai?

Tôi nhìn lại lần nữa. Vết tay đỏ vẫn rõ rành rành trên gò má trắng trẻo. Nhưng trong mắt Tần Mặc, tôi thấy một điều gì đó… một lời kêu cứu câm lặng.

Cậu ấy đang chờ tôi tin cậu.

Tôi sững sờ.

Trái tim tôi bị kéo giằng xé dữ dội. Một bên là tiếng khóc nức nở ngay sát bên tai, ướt đẫm cổ áo tôi. Một bên là ánh mắt im lặng, nhưng kiên định, như muốn khắc sâu vào tâm trí tôi.

“Du Linh.” cuối cùng, giọng Tần Mặc trầm thấp vang lên, mang theo chút khàn đặc của cơn sốt chưa dứt. “Tin tớ. Tớ không hề đánh cậu ấy.”

Lời nói ấy không nhiều, không hoa mỹ, không vội vàng. Nhưng lại khiến tim tôi chấn động.

Trong thoáng chốc, tôi không biết mình nên tin ai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×