chờ đợi

Chương 17:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi đứng như trời trồng ở giữa căn phòng nhỏ hẹp, nơi tiếng khóc thút thít của Hàn Duệ hòa lẫn cùng hơi thở nóng hổi của Tần Mặc. Cả hai đôi mắt đều đang nhìn về phía tôi, chờ đợi một câu trả lời. Một người thì oán trách nức nở, một người thì im lặng kiên định.

Tim tôi đập loạn xạ, như bị bóp nghẹt. Tôi hít vào một hơi thật sâu, rồi chậm rãi cúi xuống đỡ Hàn Duệ dậy.

“Đừng khóc nữa, Hàn Duệ…” giọng tôi run run, nhưng tôi cố giữ bình tĩnh “Ngồi xuống đây đã.”

Tôi dìu cậu ấy ngồi xuống chiếc ghế nhỏ. Khuôn mặt trắng trẻo vốn luôn rạng rỡ, giờ in hằn năm dấu tay đỏ tươi, trông vừa đáng thương vừa khiến người ta xót xa. Tôi lấy khăn mềm thấm nước lạnh, nhẹ nhàng áp lên má cậu.

Hàn Duệ vẫn nức nở, đôi vai run lên từng chặp. Mỗi tiếng khóc của cậu ấy như mũi kim chích vào lòng tôi. Tôi đưa tay xoa xoa gương mặt sưng đỏ kia, dịu giọng dỗ dành:

“Được rồi… không sao đâu… có tớ ở đây rồi…”

Cậu ấy nghiêng đầu dụi mặt vào lòng bàn tay tôi, như một đứa trẻ tìm kiếm chỗ dựa.

Tôi cắn môi, mắt nhòe đi. Nhưng rồi, một tiếng ho khàn khàn từ giường kéo tôi giật mình.

Tần Mặc.

Cậu vẫn ngồi đó, tựa lưng vào gối, sắc mặt mệt mỏi, ánh mắt nặng nề dõi theo từng hành động của tôi. Mồ hôi lấm tấm trên trán cậu, hơi thở gấp gáp hơn bình thường.

Tôi vội vàng đặt lại chiếc khăn lạnh vào chậu nước, đi đến bên giường. Bước chân chậm chạp, nặng nề như mang theo cả gánh nặng trong tim.

Tôi lấy khăn sạch, vắt khô rồi đắp lên trán cậu. Động tác vụng về, nhưng tôi cố gắng thật nhẹ nhàng. Cậu khẽ nhắm mắt, để mặc cho tôi chăm sóc.

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim tôi như bị kéo về phía cậu. Tôi cúi đầu, thì thầm khẽ đến mức chỉ mình cậu nghe thấy:

“...Tớ tin cậu mà, Tần Mặc.”

Lời nói vừa thốt ra, cả người tôi run lên.

Tôi không nói lớn, không tuyên bố trước mặt ai. Nhưng ánh mắt Tần Mặc mở ra, đen thẳm và sâu hun hút, khẽ chao động.

Ánh mắt ấy khiến tôi nghẹn ngào. Cậu không cười, cũng chẳng lên tiếng, chỉ im lặng nhìn tôi như muốn ghi nhớ từng đường nét.

Sau lưng tôi, tiếng khóc của Hàn Duệ chợt lắng lại. Có lẽ cậu ấy nghe thấy. Có lẽ cậu ấy hiểu.

Tôi không phủ nhận lời Hàn Duệ, cũng chẳng vội kết tội Tần Mặc. Tôi chỉ chọn cách tin vào cảm giác của mình một niềm tin mong manh nhưng mãnh liệt.

Không khí căng thẳng trong căn phòng như dịu xuống, nhưng bên dưới lớp vỏ yên tĩnh ấy, tôi biết sóng gió vẫn đang cuộn trào.

Tôi vẫn ngồi giữa hai người con trai, hai thế giới, hai nhịp tim. Một bên là tiếng khóc nức nở ướt đẫm, một bên là ánh mắt lặng im sâu thẳm.

Và tôi… không biết bản thân mình đang trôi về phía nào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×