chờ đợi

Chương 3:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm nay có lẽ sẽ được tôi nhớ mãi, vì lần đầu tiên trong đời, tôi có một chiếc điện thoại thông minh của riêng mình.

Mẹ tôi đưa cho cái hộp màu trắng tinh, bên trong là chiếc điện thoại mới cứng, còn thơm mùi nhựa. Tôi reo lên như bắt được vàng, ôm lấy mẹ rồi nhảy cẫng. Đối với một đứa mười tuổi, có điện thoại riêng chẳng khác nào bỗng nhiên biến thành người lớn, có thế giới riêng để trốn vào.

Vừa mở máy lên, tôi liền nghĩ ngay đến một chuyện: xin số điện thoại của Hàn Duệ.

Tôi háo hức đến mức còn chưa kịp tải trò chơi nào đã chạy lại hỏi Hàn Duệ trong lớp:

“Này, cho mình xin số điện thoại nha, để tụi mình nhắn tin ấy mà.”

Cậu ấy mỉm cười hiền lành, đọc số cho tôi, giọng nhẹ như gió. Tôi vội vàng lưu vào danh bạ, tim đập rộn ràng như trống hội. Cả buổi học hôm ấy, tôi chỉ chăm chăm chờ tan trường để có thể thử nhắn tin cho cậu.

Và đúng là hạnh phúc giản đơn thật sự. Chỉ cần vài dòng chữ hiện lên trên màn hình bé xíu thôi mà tôi cười khúc khích mãi, đến mức bạn ngồi cạnh còn nhăn mặt hỏi:

“Có gì vui dữ vậy hả?”

Tôi chỉ ôm khư khư cái điện thoại, giấu kín bí mật của mình, hệt như giấu viên kẹo ngọt trong túi áo.

---

Chiều hôm ấy, mẹ bảo:

“Đi theo mẹ qua tiệm tạp hoá Tần thúc mua ít đồ.”

Tôi miễn cưỡng đi theo, mắt thì dán vào màn hình, tay thì gõ lạch cạch nhắn tin cho Hàn Duệ. Mỗi lần thấy cậu trả lời “ừ” hay “haha”, tôi lại bật cười một mình.

Con đường nhỏ dẫn tới tiệm tạp hoá vẫn quen thuộc như bao lần, vậy mà hôm nay tôi bước đi loạng choạng như người mộng du. Tôi vừa đi vừa cười, chẳng thèm ngẩng mặt nhìn đường. Đến lúc sắp vấp phải hòn gạch nhô lên, tôi suýt ngã chúi nhủi thì mới hốt hoảng “á” một tiếng.

May mắn thay, tôi vẫn giữ thăng bằng được. Thế nhưng thay vì sợ, tôi lại… tiếp tục cười. Thật buồn cười, tôi nghĩ, té bao nhiêu lần cũng chẳng sao, miễn là được nhắn tin với Hàn Duệ.

Trong khoảnh khắc ấy, một giọng nói trầm trầm vang lên phía trước làm tôi giật bắn người:

“Cẩn thận chút đi, Du Linh.”

Tôi ngẩng đầu, tim lỡ mất một nhịp. Trước mặt tôi chính là Tần Mặc.

Cậu ấy đứng sau quầy hàng, tay còn cầm một xấp hộp sữa đang xếp dở, nhưng ánh mắt lại dừng thẳng trên tôi. Đôi mắt sâu và tĩnh lặng, có chút gì đó như không bằng lòng, lại xen lẫn điều gì mà tôi không gọi tên được.

Tôi lúng túng cười gượng, vờ như không nghe rõ, cúi xuống giả vờ gõ tiếp vào điện thoại.

Nhưng ngay giây tiếp theo, câu nói của Tần Mặc khiến tôi chết sững.

“Cho tôi xin số điện thoại cậu được không, Du Linh?”

---

Trời đất như lặng đi một thoáng. Tôi ngẩn ra, còn chưa kịp tiêu hóa thì tim đã đập thình thịch trong lồng ngực.

Tần Mặc… vừa xin số điện thoại của tôi ư?

Tôi mở to mắt nhìn cậu, cứ tưởng mình nghe nhầm. Tần Mặc vẫn giữ vẻ bình thản như thường, không hề đỏ mặt, không hề ấp úng. Cậu ấy nói bằng một giọng chắc nịch, thẳng thắn, như thể chuyện đó là hiển nhiên.

Tôi bối rối quay sang nhìn mẹ, nhưng mẹ chỉ đang mải lựa rau củ chẳng để ý. Tôi lại nhìn về phía Tần Mặc, thấy ánh mắt cậu vẫn dõi thẳng vào mình. Đôi mắt ấy… sao hôm nay khác lạ quá.

Tôi không biết phải trả lời thế nào. Trong đầu tôi loạn lên một đống câu hỏi:
Tại sao cậu ấy lại muốn xin số mình? Cậu ấy đâu có quan tâm tới mình bao giờ. Hay chỉ muốn tiện mua bán gì đó thôi? Nhưng nếu chỉ là mua bán, thì cần gì đến số điện thoại?

Mặt tôi nóng bừng. Tôi vội vàng lảng sang chuyện khác, lí nhí đáp:

“Tôi… tôi đang bận nhắn tin rồi. Để sau đi.”

Tần Mặc khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì thêm. Cậu chỉ gật nhẹ, quay lại xếp hàng như trước. Vậy mà, trong khoảnh khắc cúi đầu ấy, tôi thấy môi cậu mím lại, ánh mắt thoáng vụt qua một tia gì đó buồn buồn.

Tim tôi chợt nhói.

---

Tối hôm đó, nằm trên giường, tôi cứ xoay qua xoay lại mãi. Điện thoại sáng lên tin nhắn của Hàn Duệ: “Ngủ chưa?” Tôi mỉm cười, gõ lại: “Chưa. Cậu thì sao?”

Thế nhưng, khi gập điện thoại lại, trong đầu tôi không ngừng vang lên giọng nói trầm thấp ấy:

“Cho tôi xin số điện thoại cậu được không, Du Linh?”

Tôi cắn môi, bực bội tự hỏi: Sao mình phải nghĩ nhiều về Tần Mặc chứ? Mình đâu có thích cậu ấy đâu. Người mình thích là Hàn Duệ cơ mà.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×