chờ đợi

Chương 4:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm nay, trời trong xanh kỳ lạ. Con đường quen thuộc dẫn ra cổng trường vẫn đầy tiếng ve kêu râm ran, nhưng tôi chẳng chú ý nhiều, chỉ ôm chặt cái cặp sách lặc lè sau lưng, vừa đi vừa nghĩ đến bài kiểm tra Toán chưa kịp làm.

Vẫn như thường lệ, tôi ngang qua tiệm tạp hoá của Tần thúc. Cánh cửa gỗ cũ kẽo kẹt mở ra, hương mùi giấy vở mới xen lẫn mùi kẹo bánh quen thuộc bay ra, khiến tôi nhớ ngay đến tuổi thơ. Tôi bước nhanh, bụng nghĩ chỉ cần đi ngang thôi, không cần dừng lại làm gì.

Thế nhưng… hôm nay lạ lắm.

Tần Mặc bất ngờ từ trong chạy ra. Cậu ấy mặc chiếc áo sơ mi học sinh trắng, tay còn cầm một cái hộp cơm nhỏ màu bạc sáng loáng. Trước khi tôi kịp hỏi, cậu đã chìa hộp cơm ra trước mặt tôi, gương mặt lạnh tanh quen thuộc, nhưng tai thì đỏ hồng hồng.

“Cái này… cho cậu.”

Tôi đứng khựng lại, mắt chớp liên tục, tưởng mình nhìn nhầm. Tôi cúi xuống nhìn kỹ hộp cơm. Nắp vừa mở ra, cả thế giới Hello Kitty hiện ra trước mắt tôi.

Trời ạ. Cơm trắng được nén thành hình Hello Kitty, mắt mũi bằng rong biển đen nhánh, còn bên cạnh là mấy lát xúc xích cắt tỉa thành hình trái tim, xếp ngay ngắn. Thêm mấy cọng rau xanh làm viền nữa chứ.

Tôi ngẩng phắt lên, nhìn Tần Mặc không chớp mắt. Cuối cùng cũng bật ra câu nói đầy ngờ vực:

“Gì vậy? Hôm nay cậu té đập đầu trúng ở đâu à?”

Tần Mặc khựng lại, ánh mắt thoáng dao động, rồi nhanh chóng quay đi, giọng khàn khàn:

“Không… chỉ là… hôm qua ba tôi bảo tập nấu cơm hộp. Thấy dư một phần nên… đưa cậu.”

Cậu ấy nói nhỏ đến mức tôi phải căng tai mới nghe được. Khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng tai càng lúc càng đỏ, gần như muốn cháy.

Tôi suýt thì bật cười, nhưng kịp nén lại. Tim tôi bất giác nhoi nhói một kiểu cảm xúc lạ lùng mà tôi không muốn thừa nhận.

Tôi lắc đầu, giả vờ thản nhiên:

“Ờ… cũng đẹp đấy. Nhưng tôi thích ăn cơm trứng chiên hơn.”

Tôi nói thế thôi, chứ thực ra bụng reo hò ầm ĩ. Lần đầu tiên có ai làm hộp cơm đáng yêu thế này cho tôi, lại còn là Tần Mặc cái tên từ nhỏ đến giờ toàn giữ khoảng cách lạnh lùng.

Tần Mặc nghe vậy, gật nhẹ:

“Lần sau… tôi sẽ làm thử trứng chiên.”

Lần sau?

Tim tôi lỡ mất một nhịp. Tôi vội vàng ôm lấy hộp cơm, quay lưng đi thật nhanh để cậu ấy không kịp nhìn thấy gò má mình đỏ bừng. Nhưng khi bước đi, tôi vẫn nghe được tiếng cậu lẩm bẩm phía sau, nhỏ đến mức gió thổi cũng gần cuốn mất:

“Chỉ cần cậu chịu nhận, tôi có thể làm cả đời cũng được…”

Tôi dừng chân thoáng chốc. Nhưng rồi lại giả vờ như không nghe thấy, bước nhanh về phía cổng trường.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×