Buổi họp lớp được ấn định vào tối thứ Bảy. Càng đến gần, sự bồn chồn trong lòng Hương càng lớn, đan xen giữa hồi hộp và tội lỗi. Cô đã cố gắng hết sức để hành động bình thường trước mặt Minh, nhưng ngay cả Minh, người vốn vô tâm với những thay đổi nhỏ nhặt, cũng phải nhận ra sự khác lạ.
"Em cứ như cô dâu chuẩn bị đi đám cưới ấy," Minh trêu, khi thấy Hương dành hàng giờ để lựa chọn trang phục.
Hương mỉm cười gượng gạo. Cô đã thử vô số bộ váy: những chiếc váy kín đáo mà cô thường mặc, và cả những chiếc váy gợi cảm hơn, đã bị bỏ quên từ lâu. Cuối cùng, cô chọn một chiếc váy liền thân màu xanh coban, ôm vừa vặn đường cong cơ thể. Nó không quá phô trương, nhưng đủ để nhấn mạnh sự trưởng thành và quyến rũ của một người phụ nữ đã lập gia đình.
Đó là một sự lựa chọn hai mặt: đủ lịch sự để không làm mất mặt Minh, nhưng đủ hấp dẫn để thu hút ánh mắt của Nam.
Cô dành buổi chiều thứ Sáu để đi làm tóc và chăm sóc da. Điều này không phải vì Minh – những lần thân mật với chồng, anh chẳng bao giờ đòi hỏi sự hoàn hảo này. Điều này là vì Nam. Cô muốn anh thấy, sau ngần ấy năm, cô không chỉ là người tìm được sự ổn định, mà còn là một người phụ nữ mặn mà và đáng khao khát.
Khi nhìn vào gương, cô thấy một ánh mắt khác biệt. Không còn là đôi mắt dịu dàng, an phận của người vợ. Đó là đôi mắt rực lửa, sẵn sàng cho một cuộc phiêu lưu bị cấm đoán.
Đúng lúc đó, Nam gửi tin nhắn: "Tớ đã đặt một chiếc bàn riêng, trong góc khuất. Cho tớ mười phút, chỉ để nói chuyện riêng."
Tim Hương đập mạnh. Anh không hề che giấu ý định tách biệt cô khỏi mọi người. Sự dứt khoát và bạo dạn đó chính là điều đã từng khiến cô mê đắm anh.
"Chỉ mười phút thôi," Hương gõ trả lời, nhưng ngón tay cô dừng lại. Cô xóa đi dòng chữ đó, thay bằng một tin nhắn mơ hồ hơn: "Tùy cơ ứng biến đi, Kiến trúc sư."
Cô không muốn tự đặt ra giới hạn. Cô muốn cảm nhận sự tự do của việc không chắc chắn.
Buổi tối thứ Bảy đến. Minh đưa Hương đến địa điểm họp lớp – một nhà hàng sang trọng. Trong xe, Minh bật nhạc yêu thích của cô, nắm tay cô một cách tự nhiên.
"Anh muốn vào cùng em không?" Hương hỏi. Cô hy vọng Minh sẽ vào cùng, để sự hiện diện của anh làm lá chắn cho cô.
Minh lắc đầu, nụ cười vẫn tràn đầy sự tin tưởng: "Không, đây là không gian của các em. Anh chỉ đưa đón thôi. Tối nay cứ thoải mái, Vợ nhé. Nhưng nhớ, đừng uống quá nhiều."
Anh hôn cô, nụ hôn dài và sâu hơn mọi ngày, như thể để nạp thêm nhiệt lượng cho cô trước khi cô bước vào một thế giới xa lạ.
"Anh sẽ chờ em ở quán cà phê cách đây hai dãy phố. Cứ gọi anh bất cứ lúc nào."
Hương bước xuống xe. Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cô cảm thấy như vừa bước qua một ranh giới vô hình. Chiếc váy xanh coban bỗng trở nên nặng trĩu. Hơi ấm của Minh tan biến, thay vào đó là sự căng thẳng và hưng phấn lạnh lẽo.
Cô chỉnh lại mái tóc, hít một hơi sâu và bước vào. Tiếng ồn ào của hội trường lập tức vây quanh. Mọi người đều đã thay đổi, nhưng tất cả đều trở nên xa lạ.
Và rồi, cô thấy anh.
Nam đứng ở góc phòng, áo sơ mi đen, tay cầm ly rượu. Ánh đèn màu vàng hắt lên vóc dáng cao lớn và gương mặt trưởng thành đến mức nguy hiểm của anh. Đôi mắt anh tìm kiếm cô giữa đám đông, và khi hai ánh mắt chạm nhau, mọi âm thanh xung quanh Hương đều vụt tắt.
Đó không chỉ là ánh mắt của người cũ. Đó là ánh mắt chiếm hữu, ánh mắt của sự khao khát bị kìm nén suốt nhiều năm, và nó đang thôi miên cô, gọi mời cô tiến về phía cấm kỵ.
Trò chơi bắt đầu.