Hương chậm rãi bước vào. Mọi người chào đón cô nồng nhiệt. Những cái ôm xã giao, những lời khen ngợi về vẻ ngoài rạng rỡ của cô. Cô đáp lại bằng những nụ cười chuyên nghiệp, nhưng tâm trí cô hoàn toàn tập trung vào Nam, người vẫn đứng lặng ở góc phòng, quan sát cô.
Khoảng cách giữa họ chỉ là vài mét, nhưng cảm giác như một sợi dây vô hình đang kéo cô lại. Cô cảm nhận được từng tia nhìn của anh lướt trên người cô, từ mái tóc được làm mới, đến đường cong eo được chiếc váy ôm sát, và cuối cùng dừng lại ở đôi mắt cô.
Khi một người bạn thân kéo cô đến giới thiệu với chồng họ, Hương buộc phải rời mắt khỏi Nam. Cô cố gắng duy trì cuộc trò chuyện, nhưng mỗi lời nói đều trở nên xa vời và gượng ép.
Cuối cùng, không thể kìm nén hơn nữa, cô quyết định đi lấy đồ uống. Quầy bar tình cờ ở gần nơi Nam đang đứng.
Hương tiến đến, lưng quay về phía anh. Cô cảm nhận được hơi ấm từ phía sau lưng mình, một cảm giác quen thuộc và nguy hiểm đến mức toàn thân cô như bị điện giật.
"Vẫn thích nước ép dâu tây à, cô bé?" Giọng Nam trầm ấm, vang lên ngay sát tai cô.
Hương quay phắt lại. Khoảng cách giữa họ gần đến mức cô phải ngước nhìn anh, và chỉ cần một chút xê dịch, môi họ có thể chạm nhau. Cô ngửi thấy mùi hương đặc trưng của anh – mùi gỗ đàn hương hòa quyện với chút khói thuốc lá thoang thoảng – mùi hương của sự cám dỗ mà cô đã cố quên.
"Anh... anh vẫn nhớ sao?" Giọng Hương khẽ run rẩy.
Nam cười, nụ cười nửa miệng đầy ngạo mạn và quyến rũ. Anh không trả lời trực tiếp. Thay vào đó, bàn tay anh lướt qua eo cô một cách vô tình, hay cố ý, để lấy ly rượu vang cho mình. Cái chạm thoáng qua đó đã đốt cháy một ngọn lửa nhỏ nơi da thịt cô.
"Có những thứ không bao giờ quên được," anh nói, ánh mắt anh sâu thẳm như muốn đọc thấu tâm can cô. "Đặc biệt là những thứ đã từng thuộc về mình."
Lời nói đó chứa đầy quyền lực và sở hữu. Anh không nhắc đến hôn nhân của cô, cũng không nhắc đến vợ anh (nếu có). Anh chỉ tập trung vào mối liên hệ cũ giữa họ.
"Nghe nói cậu... rất thành công," Hương cố gắng lái câu chuyện sang hướng xã giao.
"Thành công ư? Tùy vào cách nhìn thôi. Tớ có mọi thứ người ta muốn: tiền bạc, danh tiếng, tự do... Nhưng lại thiếu một thứ cần thiết nhất." Nam nhấp một ngụm rượu, ánh mắt không rời khỏi cô. "Đó là lý do tớ về."
Mười phút sau, một nhóm bạn kéo đến, giải cứu Hương khỏi sự thôi miên nguy hiểm này. Nhưng sự căng thẳng vẫn còn đó. Hương tham gia vào cuộc trò chuyện, nhưng cô luôn cảm thấy Nam đang theo dõi cô. Mỗi khi cô quay lại, anh đều ở đó, ánh mắt như một vết cháy in sâu vào tâm trí cô.
Khi mọi người đang mải mê chụp ảnh lưu niệm, Nam lại tìm cơ hội tiếp cận. Lần này, anh đưa cho cô một chiếc chìa khóa nhỏ.
"Đây là chìa khóa căn phòng tớ thuê ở khách sạn đối diện. Phòng 1205. Cậu có mười phút để suy nghĩ," anh nói khẽ, tay anh lướt trên mu bàn tay cô khi đưa chìa khóa. Sự va chạm này kéo dài hơn mức cần thiết.
"Anh... anh đang làm gì vậy?" Hương lắp bắp.
"Tớ không làm gì cả. Tớ chỉ đang cho cậu sự lựa chọn," Nam thì thầm. "Đừng nói chuyện xã giao nữa. Tớ cần mười phút thật sự với cậu. Về quá khứ, về hiện tại. Hoặc... về tương lai."
Hương nhìn chiếc chìa khóa lạnh lẽo trong lòng bàn tay mình. Nó đại diện cho cấm kỵ, cho nguy hiểm, cho sự phản bội niềm tin của Minh.
Cô run rẩy nắm chặt nó, cảm giác phấn khích từ việc giữ bí mật này lớn đến nỗi át đi mọi suy nghĩ hợp lý.
"Tớ không thể..." cô bắt đầu.
Nam ngắt lời cô, giọng nói quyết đoán và hấp dẫn: "Cậu có thể. Nếu không, cậu đã không giữ chiếc chìa khóa đó."
Nói rồi, anh quay lưng bỏ đi, để lại Hương đứng đó, giữa tiếng cười nói của bạn bè, với trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chiếc chìa khóa nóng rực trong tay cô. Cô nhìn đồng hồ: cô còn chín phút nữa để đưa ra quyết định thay đổi cuộc đời mình.
Cô biết, mười phút đó sẽ không chỉ để nói chuyện.