cho vợ đi họp lớp và cái kết

Chương 5: Ly rượu Rung động và Lời thì thầm cũ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chín phút trôi qua nhanh như một cơn lốc. Hương đứng dựa vào tường, lưng cô ướt đẫm mồ hôi dù phòng tiệc vẫn mát lạnh. Chiếc chìa khóa 1205 nằm trong túi xách cô, như một quả bom hẹn giờ sẵn sàng phá hủy cuộc sống hoàn hảo cô đã xây dựng.

Mỗi khi cô nhìn về phía Minh, người đang chờ cô ở quán cà phê cách đó hai dãy phố với sự tin tưởng tuyệt đối, cô lại cảm thấy một làn sóng tội lỗi dâng lên. Nhưng cảm giác tội lỗi đó nhanh chóng bị lu mờ bởi sự thôi thúc, sự khao khát được giải thoát khỏi sự ổn định nghẹt thở của cuộc hôn nhân.

Một người bạn mời cô nâng ly. "Uống đi Hương, chúc mừng sự trở về của tuổi thanh xuân!"

Hương nhấp một ngụm rượu mạnh, cố gắng dùng men say để làm dịu đi sự căng thẳng trong lòng. Ly rượu này không làm cô say, mà như một chất xúc tác, đẩy cô đến gần hơn với sự mạo hiểm.

Chỉ mười phút. Chỉ để nói chuyện. Cô tự nhủ. Cô muốn biết, liệu ngọn lửa cũ có còn đó không, hay chỉ là ảo ảnh của quá khứ.

Cô nhìn đồng hồ: chỉ còn hai phút. Mọi người vẫn đang cười đùa vui vẻ. Cô lén lút nhìn về phía Nam. Anh đã rời khỏi góc phòng. Anh đang đứng chờ cô, ở hành lang, nơi không ai để ý.

Hương vờ đi vệ sinh. Cô đi qua hành lang tối, trái tim đập nhanh đến mức tưởng chừng như cô đang chạy marathon. Cô thấy Nam dựa vào tường, gương mặt anh ẩn hiện trong bóng tối. Anh không hề vội vàng, nhưng ánh mắt anh nói lên tất cả sự mong chờ.

Cô bước đến gần anh. "Tớ... tớ có thể đi cùng anh một lát được không?"

Nam không nói gì. Anh chỉ nhìn cô, nụ cười nửa miệng đầy khiêu khích và chiến thắng. Anh đưa tay ra, nắm lấy tay cô, siết nhẹ. Cái chạm này lập tức đốt cháy mọi nghi ngờ và rào cản còn sót lại. Bàn tay anh ấm áp và sở hữu, hoàn toàn khác với cái nắm tay an toàn của Minh.

Anh kéo cô đi qua một cánh cửa phụ, xuống cầu thang bộ. Mùi hương của Nam, đậm đặc và quyến rũ, bao bọc lấy Hương.

Họ bước vào thang máy khách sạn đối diện. Trong không gian kín, sự căng thẳng tình dục giữa họ trở nên dày đặc đến nghẹt thở.

"Em vẫn đẹp như xưa, Hương," Nam thì thầm. Anh dùng từ "em", một cách gọi thân mật đã bị lãng quên. "Nhưng... em trưởng thành hơn nhiều. Quyến rũ hơn."

Hương không thể nói gì. Cô chỉ ngước nhìn Nam, cảm nhận sự lôi cuốn không thể cưỡng lại.

Cửa thang máy mở ra ở tầng 12. Căn phòng 1205 nằm ở cuối hành lang, ánh đèn mờ ảo.

Nam mở cửa, đẩy nhẹ cô vào trong. Căn phòng sang trọng, ánh sáng vàng dịu từ chiếc đèn ngủ. Không gian riêng tư này lập tức biến họ trở lại thành người yêu của mười năm trước.

"Mười phút," Hương nhắc khẽ, giọng cô gần như tan chảy.

Nam đóng sập cửa. Anh không bật thêm đèn. Anh tiến đến gần Hương, đôi mắt anh rực sáng trong bóng tối.

"Đừng nói về thời gian. Thời gian không quan trọng," anh nói. Bàn tay anh đặt lên má cô, ngón cái vuốt ve gò má cô một cách nhẹ nhàng nhưng đầy dục vọng. "Điều quan trọng là khoảnh khắc này. Khoảnh khắc chúng ta lại ở đây."

Anh cúi xuống, và nụ hôn đầu tiên sau mười năm ập đến. Nó không phải là nụ hôn dịu dàng của Minh. Nó là nụ hôn mãnh liệt, vội vã, mang theo tất cả sự nhung nhớ, khao khát và giận dữ bị dồn nén suốt bấy lâu. Nụ hôn đó tuyên bố sự chiếm hữu và khẳng định rằng giữa họ chưa từng có khoảng cách nào.

Hương nhắm mắt lại. Cô không thể chống cự. Cô đã đánh mất mình trong vòng tay của cấm kỵ, trong sự nguy hiểm mà cô hằng khao khát.

Nụ hôn này không phải là lời chào, nó là sự khẳng định rằng cô đã phản bội.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×