Căn phòng 1205 chìm trong sự im lặng ngột ngạt của khao khát. Nụ hôn của Nam sâu và kéo dài, nó mang theo hương vị của thời gian đã mất và sự liều lĩnh hiện tại. Hương hoàn toàn bị cuốn vào vòng xoáy đó. Lý trí cô mách bảo phải dừng lại, phải nhớ đến Minh, nhưng cơ thể cô lại phản bội, đáp trả sự cuồng nhiệt của Nam một cách bản năng.
Hương đưa tay ôm lấy cổ anh, cảm nhận hơi thở nóng bỏng và gấp gáp của anh. Chiếc váy xanh coban trở nên chật chội dưới bàn tay Nam. Anh vuốt ve dọc theo sống lưng cô, một cái chạm tinh tế nhưng đầy quyền lực khiến cô rùng mình.
"Em vẫn là của tớ," Nam thì thầm, giọng anh khàn đặc. Lời nói đó không phải là câu hỏi, mà là một tuyên bố.
Hương cảm thấy tội lỗi và hưng phấn đến tột độ. Đây chính là thứ nguy hiểm cô đã tìm kiếm.
"Đừng nói gì cả," cô khẽ cầu xin. Cô không muốn nghe bất cứ lời nào có thể phá vỡ ảo mộng này, không muốn bị nhắc nhở về thực tại.
Họ lùi lại, nhìn nhau trong ánh sáng mờ ảo. Nam đưa tay vuốt tóc cô, gỡ bỏ chiếc kẹp tóc. Mái tóc đen buông xõa, làm gương mặt cô càng thêm mềm mại và dễ tổn thương.
"Em biết không, tớ đã tưởng tượng khoảnh khắc này hàng trăm lần," Nam nói, ánh mắt anh rực cháy. "Mỗi khi thấy em trên ảnh bạn bè, tớ đều tự hỏi... liệu cuộc sống hoàn hảo của em có thật sự hoàn hảo không."
Hương cúi đầu. Lời nói của anh đánh trúng vào nỗi cô đơn thầm kín nhất của cô.
"Tớ... tớ có một cuộc sống ổn định," cô yếu ớt đáp.
"Ổn định là kẻ thù của đam mê," Nam nhấn mạnh, anh khẽ nâng cằm cô lên để cô đối diện với anh. "Em có thể lừa dối bất cứ ai, nhưng em không thể lừa dối đôi mắt này."
Anh lại cúi xuống, lần này nụ hôn của anh dịu dàng hơn, nhưng lại mang theo một sự say đắm và nuông chiều đến đáng sợ. Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống sofa, thân thể anh áp sát cô. Sự gần gũi này hoàn toàn vượt qua giới hạn của "mười phút nói chuyện".
Hương cảm thấy mọi thứ trong cô đang tan chảy. Cô không còn là vợ của Minh nữa. Trong căn phòng này, cô là cô gái của Nam, là người tình nguy hiểm của anh. Cô để cho cảm xúc dẫn lối, tận hưởng từng khoảnh khắc cấm kỵ đó.
Bỗng nhiên, chiếc điện thoại trong túi xách cô rung lên. Là Minh.
Âm thanh đó như một gáo nước lạnh dội thẳng vào cơn say của Hương. Cô giật mình đẩy Nam ra.
"Không! Không được!" Hương thốt lên, giọng cô hoảng loạn.
Nam nhìn cô, ánh mắt anh vẫn còn cháy bỏng nhưng dần chuyển sang sự thất vọng pha lẫn thấu hiểu.
"Đã hết mười phút rồi sao?" Anh hỏi, giọng anh đầy mỉa mai.
Hương lắp bắp: "Minh... Minh đang chờ tớ. Tớ phải đi."
Cô vội vàng đứng dậy, chỉnh lại trang phục và mái tóc rối bù. Cô nhìn Nam, sự hối tiếc và hưng phấn hòa quyện trong ánh mắt cô.
"Tớ xin lỗi. Tớ... tớ không thể."
Nam không níu kéo. Anh chỉ đứng đó, dựa lưng vào tường, nhìn cô bằng ánh mắt thách thức và hiểu rõ.
"Chiếc chìa khóa vẫn hoạt động, Hương. Cậu biết điều đó."
Hương không dám nhìn lại. Cô lao ra khỏi phòng, đóng sập cánh cửa sau lưng mình, và chạy xuống cầu thang bộ. Hơi thở cô hổn hển, không phải vì mệt, mà vì sự sốc và sợ hãi khi suýt mất kiểm soát. Mùi hương của Nam vẫn ám ảnh trên làn da cô.
Khi Hương bước vào quán cà phê, Minh đã chờ sẵn với một tách trà gừng nóng.
"Em đi đâu mà trông mệt vậy? Uống nhiều quá à?" Minh lo lắng.
Hương đưa tay ôm lấy Minh, ôm chặt đến mức Minh ngạc nhiên. Hơi ấm của anh là nơi trú ẩn an toàn, là lá chắn chống lại sự cám dỗ vừa rồi.
"Không, em không uống nhiều. Chỉ là... gặp lại bạn bè cũ, xúc động quá." Cô nói dối một cách hoàn hảo.
Minh ôm cô vào lòng, xoa nhẹ mái tóc cô. "Ngoan. Về nhà thôi. Anh sẽ giúp em thư giãn."
Trong vòng tay của chồng, Hương cảm thấy mình là một người vợ đáng kính, là người phụ nữ thuộc về nơi này. Nhưng sâu thẳm trong túi xách, chiếc chìa khóa 1205 vẫn còn đó. Và trong tâm trí cô, lời thì thầm say đắm của Nam vẫn vang vọng.
Cô biết, đây không phải là kết thúc.