chúng ta từng rất gần

Chương 2: GẦN NHAU, MỘT LẦN NỮA


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn studio nằm khuất trong một con hẻm yên tĩnh ở quận 1, được cải tạo từ một nhà kho cũ. Ánh sáng tự nhiên tràn ngập qua khung cửa sổ lớn, tường trát xi măng thô và sàn gỗ cũ kĩ mang đến cảm giác mộc mạc mà tinh tế.

Đan Thư bước vào, chiếc váy lụa màu be ôm sát lấy cơ thể mảnh khảnh. Mái tóc cột hờ, vài sợi rơi lòa xòa trước trán. Cô không trang điểm nhiều, chỉ một chút son đỏ trầm, như một điểm nhấn lặng lẽ giữa không gian xám.

Phạm Tường đang đứng chỉnh máy. Ánh sáng từ cửa sổ hắt lên gương mặt anh, làm nổi bật sống mũi cao và quai hàm rắn rỏi. Khi nghe tiếng bước chân, anh quay lại, và ánh mắt ấy—ánh mắt từng khiến cô mềm nhũn, giờ vẫn khiến lòng cô gợn lên một nhịp bất thường.

“Em đến rồi à.”
“Ừ.”

Cả hai không cần lời chào hỏi dài dòng. Như thể họ chưa từng rời xa.

“Muốn chụp kiểu gì?” – cô hỏi, giọng cố giữ bình thản.
“Không cần tạo dáng. Chỉ cần... em thật nhất có thể.”
“Thật?” – cô mỉm cười nhẹ – “Chụp một người không còn thuộc về anh, liệu anh có chụp thật được không?”

Anh không trả lời. Chỉ giơ máy lên. Ống kính che đi đôi mắt – nhưng cô biết phía sau đó, anh vẫn đang nhìn cô như cách của ba năm trước: đầy khao khát và hoài niệm.

Cô đứng bên cửa sổ. Ánh sáng lùa vào, rọi lên vạt váy mỏng như sương. Cô xoay người nhẹ, quay lưng lại với anh, tay vén tóc, lộ ra bờ vai trắng ngần và đường cong lưng mềm mại.

“Em nhớ... lúc trước cũng từng đứng như thế này.” – cô nói, không quay lại.
“Anh nhớ.” – giọng anh nhỏ, gần như thì thầm.

“Lúc đó, anh hôn lên lưng em, từng chút một…”
“Và em rùng mình.”

Cô xoay lại nhìn anh. Gương mặt anh không biểu lộ gì nhiều, nhưng ngón tay cầm máy đang siết chặt.

“Anh có từng muốn quay về?”
“Có.”
“Vì sao không?”
“Vì anh nghĩ em sẽ ổn. Em luôn mạnh mẽ hơn anh tưởng.”

Đan Thư bật cười, khô khốc:
“Người ta hay nghĩ phụ nữ mạnh mẽ khi họ không khóc. Nhưng không ai biết, nước mắt có thể đã khô từ trước đó rất lâu rồi.”

Cô tiến lại gần anh, từng bước chậm rãi. Anh hạ máy xuống.

“Đừng chụp nữa.” – cô nói.

Phạm Tường không hỏi tại sao. Không nói gì cả. Cô đứng trước mặt anh, mắt nhìn sâu vào mắt anh như muốn tìm lại điều gì đó đã đánh mất.

Tay cô vươn lên, chạm vào gò má anh.
Lạnh. Cứng. Nhưng quen thuộc đến lạ.

“Ba năm... Em đã không chạm vào ai khác. Không phải vì không ai muốn, mà là vì không ai... khiến em run.”

Anh siết nhẹ cổ tay cô.

“Vẫn còn có thể run vì anh sao?”
“Ừ.” – cô đáp, môi run thật sự.

Phạm Tường cúi xuống, môi anh đặt lên môi cô như một phản xạ bản năng. Không vội vàng, không cuồng nhiệt—chỉ là một nụ hôn chạm nhẹ, như kiểm tra xem cảm xúc có còn tồn tại.

Cô đáp lại. Nhẹ. Nhưng sau đó lại xiết chặt áo anh, kéo anh gần hơn.

Tay anh luồn ra sau lưng cô, kéo cô sát vào người. Cảm giác thân thể họ áp vào nhau, như chưa từng có ba năm xa cách.

Chiếc máy ảnh rơi xuống ghế, vô tình bấm một khung hình mờ nhòe: một người đàn ông đang ôm người phụ nữ từng là tất cả của anh, như thể thế giới ngoài kia không còn tồn tại.

Khi anh áp môi lên cổ cô, hơi thở anh nóng rực và run.
“Anh đã nghĩ... anh sẽ quên được em.”
“Còn em chưa từng thử quên.”

Cô rướn người, cởi nút áo sơ mi của anh. Tay chạm vào làn da cứng cáp đã từng quen thuộc đến từng vết sẹo.
Anh bế cô đặt lên bàn gỗ dài, ánh sáng chiếu lên đường cong cơ thể cô như một bức tranh sống động.

Môi họ tìm nhau, không vồ vập, mà như tìm lại mảnh ghép lạc trong lồng ngực. Tiếng thở gấp, tiếng gỗ kêu rên rỉ bên dưới, và hơi thở trộn lẫn vào nhau.

Đan Thư nhắm mắt lại, cảm nhận từng chuyển động. Có chút đau, có chút run, nhưng nhiều hơn cả là cảm giác... được thuộc về ai đó, lần nữa.

Khi mọi thứ lắng xuống, cô nằm nghiêng trên bàn, tóc rối bời, ánh sáng cuối ngày hắt lên da thịt trần truồng còn vương dấu vết của nhau.

Anh mặc lại áo, quay lại nhìn cô.

“Lần này... anh sẽ không đi nữa.”
Cô mỉm cười. Nhẹ nhàng. Như gió lướt qua ngực.

“Ừ. Nhưng em thì sẽ đi.”

Phạm Tường chết lặng.

“Em không còn là cô gái của ba năm trước, Tường à. Em chỉ... muốn biết rằng mình vẫn có thể yêu anh, dù chỉ một lần nữa.”

Cô đứng dậy, quấn chiếc áo khoác mỏng quanh người, quay lưng bước ra khỏi studio. Anh không níu. Cô cũng không quay lại.

Cánh cửa đóng lại sau lưng cô, chậm rãi, khe khẽ.
Trong phòng, chỉ còn lại anh và tiếng vang của nhịp tim hụt hẫng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.