chuyến tàu về cõi âm

Chương 3: Vé không tên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hàn Thiên vừa rời khỏi cánh cửa ánh sáng trắng, bước vào một toa tàu khác, nơi không gian dường như thắt lại, u tối và ẩm ướt hơn. Không còn ánh sáng le lói từ trần, chỉ còn những ngọn nến thấp thoáng trên các bàn ghế gỗ cổ, phát ra ánh sáng run rẩy như muốn cảnh báo. Anh nhìn xung quanh, và nhận ra rằng mọi hành khách trong toa đều giữ tấm vé trong tay, nhưng không ai giống tấm vé của anh: tấm vé anh nhận được từ trạm ga vừa rồi không có tên, không số ghế, không ngày tháng, chỉ có những ký hiệu lạ phát sáng nhấp nháy.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng anh. Hàn Thiên biết rằng tấm vé này không phải chỉ để lên tàu, mà là chìa khóa dẫn vào các thử thách tiếp theo, nơi anh phải đối mặt với linh hồn và chính bản thân mình.

Một hành khách trung niên, ánh mắt sắc bén, nhìn tấm vé của anh và nhếch môi:

“Ngươi mang vé không tên… Vé này không thuộc về cõi sống hay cõi chết. Nó dẫn đến những nơi mà hầu hết hành khách không dám bước. Ngươi có chắc mình sẵn sàng?”

Hàn Thiên gật đầu, dù tim vẫn đập thình thịch. Anh biết, không thể quay lại, và mọi bước đi tiếp theo sẽ định đoạt sự sống còn.

Khi tàu tiếp tục chuyển động, Hàn Thiên nhận thấy cảnh vật bên ngoài cửa sổ không còn giống bất kỳ thành phố hay cảnh vật nào anh từng thấy. Những ánh sáng lập lòe, những hình ảnh mờ ảo của người thân, bạn bè, và những ký ức đau đớn dường như xen lẫn với thế giới hiện tại, tạo nên một tầng thực – ảo lẫn lộn, khiến anh vừa tò mò vừa sợ hãi.

Bỗng, từ tấm vé phát ra một ánh sáng bạc nhấp nháy, và những ký hiệu bắt đầu dịch chuyển, vẽ thành một bản đồ dẫn lối. Hàn Thiên hiểu rằng đây chính là bản đồ tinh thần của cõi âm, nơi mà các toa tàu, cánh cửa, và hành khách là các mốc quan trọng, đánh dấu những thử thách bắt buộc.

Không kịp suy nghĩ, anh bước đến một cánh cửa khác, nơi có dòng chữ mờ hiện ra:

"Chỉ kẻ can đảm và trong sạch mới vượt qua thử thách đầu tiên."

Cánh cửa mở ra, lộ ra một hành lang dài, trên tường treo những gương soi phản chiếu hình ảnh quá khứ của Hàn Thiên. Mỗi gương là một nỗi đau, một ký ức chưa được giải quyết: thất bại, mất mát, những lời hứa đã quên. Khi nhìn vào gương, anh cảm nhận một sức mạnh vô hình tác động lên tâm trí, như muốn kéo anh vào bóng tối của chính ký ức mình.

Một linh hồn trẻ trung, ánh mắt sáng nhưng sâu thẳm, xuất hiện bên cạnh:

“Ngươi phải đối mặt với chính nỗi sợ của mình. Không thể chạy trốn. Vé không tên của ngươi sẽ chỉ dẫn khi ngươi vượt qua bản thân.”

Hàn Thiên hít một hơi dài, bước vào gương đầu tiên. Mọi thứ xung quanh bỗng mờ đi, chỉ còn lại cảnh vật từ ký ức: cơn mưa đêm anh từng đứng dưới, người bạn thân mất sớm, lời hứa chưa thực hiện. Anh cảm nhận từng cảm xúc đau thương trỗi dậy, tim đập dồn dập, cơ thể lạnh buốt.

Nhưng khi anh nhìn thẳng vào ký ức, không trốn chạy, một ánh sáng bạc từ tấm vé phát ra, soi rọi lên cả căn phòng. Các ký hiệu trên vé hợp nhất, tạo thành lối đi dẫn ra khỏi thế giới ký ức, mở ra cánh cửa phía trước. Hàn Thiên bước qua, thấy toa tàu trở lại bình thường, hành khách vẫn ngồi im lặng, nhưng ánh mắt anh đã khác: tỉnh táo và can đảm hơn.

Bất chợt, một hành khách khác, già nua với bộ râu dài bạc, bước tới, nhìn tấm vé của Hàn Thiên, giọng trầm như gió từ núi:

“Ngươi đã vượt qua thử thách đầu tiên. Nhưng chuyến đi chỉ mới bắt đầu. Mỗi vé không tên sẽ mở ra những cánh cửa khác nhau, nơi mà sống và chết không còn ranh giới. Hãy chuẩn bị tinh thần, vì những gì ngươi thấy phía trước sẽ thử thách cả linh hồn lẫn trí tuệ.”

Hàn Thiên gật đầu. Anh bắt đầu nhận ra rằng tấm vé không tên không chỉ là vé lên tàu, mà là chìa khóa kết nối giữa các thử thách, ký ức, và linh hồn. Nó định hướng hành trình, nhưng đồng thời cũng thử thách quyết tâm, sự dũng cảm và khả năng phân biệt thiện – ác của anh.

Chiếc tàu tiếp tục lướt đi trong màn đêm vô tận, tiếng bánh xe vang lên đều đặn, nhưng Hàn Thiên biết rằng mọi âm thanh, mọi hình ảnh, mọi bóng dáng xung quanh đều là bài kiểm tra tinh thần, và anh không thể mắc sai lầm.

Anh ngồi xuống, nhìn tấm vé phát sáng trên tay, nhắm mắt và thầm nhủ:

“Dù gì đi nữa, tôi sẽ bước tiếp. Tôi sẽ tìm ra sự thật của chuyến tàu này, và trở về từ cõi âm.”

Những hành khách xung quanh vẫn im lặng, nhưng ánh mắt dường như theo dõi từng chuyển động của anh, như thể đánh giá từng quyết định, từng bước đi. Hàn Thiên biết rằng mọi hành trình tiếp theo sẽ khó khăn hơn, phức tạp hơn, và không chỉ là sinh tồn, mà còn là trải nghiệm tâm linh để hiểu bản thân và thế giới song song.

Và khi ánh sáng bạc từ tấm vé nhấp nháy lần cuối trước khi tắt, Hàn Thiên nhận ra rằng cánh cửa tiếp theo đang mở ra, mời gọi anh bước vào một thế giới mới – nơi thử thách thực sự bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×