Hàn Thiên vừa rời khỏi hành lang ký ức, bước vào toa tàu chính, nơi ánh sáng le lói từ những ngọn đèn cổ vẫn nhấp nháy yếu ớt. Không gian im ắng đến mức mỗi tiếng bước chân vang lên đều dội lại như trống rỗng vô tận. Anh cảm giác rằng không chỉ bước chân, mà cả trái tim mình cũng bị kéo căng giữa hiện thực và ảo giác.
Các ghế trong toa tàu sắp xếp theo hàng dài, nhưng không phải tất cả đều có người ngồi. Một số ghế trống rỗng, nhưng Hàn Thiên nghe thấy những tiếng thì thầm nhỏ nhẹ, vừa gần vừa xa, như linh hồn từ nơi khác gọi mời. Anh bước đi chậm rãi, mắt quan sát từng hành khách.
Một bóng người thấp thoáng ở ghế cuối cùng, ánh mắt trống rỗng nhưng dường như theo dõi từng cử động của anh. Khi Hàn Thiên tiến gần, bóng người biến mất, để lại một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Không chỉ vậy, các ghế trống xung quanh bắt đầu phát ra những âm thanh thì thầm, như đang kể chuyện, hoặc cảnh báo, hoặc thử thách anh.
Anh hít một hơi dài, bước tới ghế trống gần cửa sổ, nơi tiếng thì thầm rõ ràng hơn. Giọng nói mờ ảo vang lên trong tâm trí:
"Ngươi vừa bước chân vào cõi âm, nơi ranh giới giữa sống và chết không còn rõ ràng. Hãy tỉnh táo… mọi quyết định đều dẫn đến sinh tử."
Hàn Thiên giật mình, nhìn quanh, nhưng không thấy ai. Âm thanh dường như từ bên trong chính tâm trí anh, nhưng lại không thể phủ nhận sự tồn tại của nó. Anh ngồi xuống ghế, cố gắng tập trung. Tấm vé bạc vẫn phát sáng nhấp nháy trên tay, như một đèn dẫn đường trong đêm tối.
Một cánh cửa nhỏ phía cuối toa từ từ mở ra, và một hình bóng mờ ảo tiến ra, bước chân lướt trên sàn như không chạm đất. Hàn Thiên nhận ra, đó là một linh hồn trẻ em, ánh mắt trong trẻo nhưng buồn bã, nhìn anh với vẻ như muốn truyền đạt điều gì đó quan trọng.
“Ngươi sẽ phải học cách phân biệt… linh hồn thiện và ác,” cậu bé nói, giọng mờ như gió thoảng. “Một số chỉ tìm sự bình yên, một số khác muốn kéo ngươi vào bóng tối. Đừng để bị lừa.”
Hàn Thiên gật đầu, tim đập nhanh hơn. Anh hiểu rằng toa tàu này là nơi thử thách trí tuệ và bản lĩnh tâm linh đầu tiên: phân biệt thiện – ác, sống – chết, thực – ảo.
Bỗng, một hành khách trung niên xuất hiện bên cạnh, ánh mắt sắc bén. Ông ta nhìn tấm vé trên tay Hàn Thiên, gật gù:
“Vé không tên của ngươi đặc biệt. Nó kết nối tất cả cánh cửa, tất cả thử thách, và sẽ hé lộ khi ngươi vượt qua thử thách đầu tiên. Nhưng hãy cẩn thận: nhiều ghế trống là những bẫy tinh thần, chỉ một sai lầm nhỏ thôi, ngươi sẽ lạc giữa hai thế giới vĩnh viễn.”
Hàn Thiên đứng dậy, bước đến một ghế trống xa hơn. Khi vừa ngồi xuống, một làn sương trắng mỏng hiện ra, hiện lên hình ảnh những hành khách đã qua đời, nhưng vẫn dường như còn vướng bận thế gian. Tiếng thì thầm trở nên rõ ràng hơn, kể về những nỗi hối hận, những lỗi lầm chưa giải quyết, những mâu thuẫn chưa kết thúc.
Anh cảm thấy một áp lực tinh thần nặng nề, nhưng đồng thời nhận ra rằng chỉ khi hiểu được câu chuyện của họ, anh mới tiếp tục hành trình an toàn. Hàn Thiên nhắm mắt, lắng nghe, ghi nhớ từng lời thì thầm, cảm nhận từng rung động trong không gian.
Một linh hồn già nua, hình dáng mờ nhạt như sương, tiến tới:
“Ngươi đã bước vào cõi âm, và cõi âm sẽ thử thách cả thể xác lẫn tâm hồn. Chỉ những ai vững tâm và sáng suốt mới vượt qua được bài kiểm tra của chúng ta. Hãy để tấm vé dẫn lối, nhưng đừng bao giờ quên chính bản thân.”
Hàn Thiên mở mắt, và thấy mỗi ghế trống dường như là một câu hỏi, một thử thách riêng:
Ghế này phản chiếu nỗi sợ sâu kín nhất.
Ghế kia là nơi linh hồn ác tìm cách lừa dối.
Ghế khác lại là hướng dẫn để nhận ra thiện tâm và sự can đảm.
Anh đứng lên, bước từng bước, ngồi từng ghế, lắng nghe, quan sát, phân biệt. Mỗi ghế là một bài học tâm linh, một cạm bẫy ảo giác, nhưng cũng là một chìa khóa mở ra cánh cửa tiếp theo.
Khi ánh sáng từ tấm vé nhấp nháy lần cuối trong toa, Hàn Thiên đứng giữa các ghế trống, nhận ra rằng hành trình này không chỉ là sinh tồn, mà là học cách hiểu linh hồn, nỗi đau, sự hối hận và lòng can đảm. Anh đã bước qua thử thách đầu tiên – nghe và phân biệt lời thì thầm của những linh hồn, nhận ra ranh giới mong manh giữa sống và chết.
Chiếc tàu đêm tiếp tục lướt đi, bánh xe vang lên đều đặn. Hàn Thiên nhìn tấm vé trên tay, nhắm mắt và thầm nhủ:
“Dù có gì xảy ra phía trước, tôi sẽ không lùi bước. Tôi sẽ tìm ra cánh cửa trở về, và học cách bước đi giữa hai thế giới này.”
Các hành khách xung quanh im lặng, nhưng ánh mắt của họ dường như theo dõi từng bước đi của anh, như muốn kiểm tra xem anh có đủ sáng suốt và can đảm để vượt qua các thử thách tiếp theo. Hàn Thiên hít sâu, bước tới cánh cửa cuối toa, nơi ánh sáng nhấp nháy mời gọi, và biết rằng thử thách thực sự mới c