Hàn Thiên vừa rời khỏi toa tàu với những ghế trống và lời thì thầm, bước vào hành lang dài nối tới toa tiếp theo. Không gian xung quanh vẫn âm u, nhưng bầu không khí khác lạ khiến anh cảm nhận sức nặng của một điều gì đó sắp xảy ra. Bóng tối dày đặc, và tiếng bánh xe rì rầm trên đường ray vang lên như nhịp tim của chính tàu.
Bỗng, từ cuối hành lang, một ánh sáng lóe lên mạnh mẽ, nhấp nháy rồi tan biến, như muốn thu hút sự chú ý của anh. Hàn Thiên tiến tới, tim đập dồn dập. Ánh sáng không chỉ chiếu vào hành lang, mà còn len lỏi vào tâm trí, tạo nên những hình ảnh kỳ lạ: những người quen cũ, những ký ức đau buồn, và cả những cảnh tượng chưa từng thấy.
Khi anh bước vào toa tàu nơi ánh sáng xuất hiện, mọi thứ trở nên hoàn toàn khác biệt. Không còn mùi ẩm mốc hay ánh đèn le lói, thay vào đó là một không gian rực rỡ nhưng kỳ lạ, nơi các màu sắc hòa quyện, biến đổi liên tục. Trần toa phản chiếu ánh sáng bạc, và những bóng người xuất hiện lướt qua, nhưng không ai chạm được.
Một linh hồn xuất hiện trước mặt anh, ánh mắt sáng ngời, nụ cười hiền hậu:
“Ngươi là người sống thứ hai bước vào ánh sáng. Tôi là Thủy, sẽ giúp ngươi hiểu về các linh hồn thiện trên tàu. Nhưng hãy cẩn thận, không phải tất cả ánh sáng đều là cứu rỗi; một số chỉ là mồi dẫn lối vào bẫy.”
Hàn Thiên gật đầu, tim vẫn đập mạnh. Anh nhận ra rằng ánh sáng này không chỉ là điểm đến, mà còn là thử thách tâm linh và trí tuệ. Anh cần phân biệt giữa ánh sáng thực sự và ánh sáng giả, nếu không sẽ bị dẫn lạc vào cõi sâu của tàu, nơi nhiều hành khách từng bị bỏ lại mãi mãi.
Trong lúc Thủy dẫn anh đi qua các ghế, Hàn Thiên nhận thấy có một số linh hồn lẩn khuất trong bóng tối, ánh mắt chứa đựng sự oán hận và thù ghét. Chúng nhìn anh, nhưng không làm gì, như đang quan sát và chờ đợi sai lầm. Anh nhớ lời cậu bé từ toa trước:
“Đừng để bị lừa. Linh hồn ác sẽ tìm mọi cách kéo ngươi vào bóng tối.”
Bất chợt, một ánh sáng đỏ lóe lên từ góc toa. Một bóng người hiện ra, mang theo nỗi kinh hoàng chưa từng thấy, mắt đỏ rực, miệng mấp máy nhưng không phát ra tiếng. Hàn Thiên giật mình, cảm nhận sự đe dọa trực tiếp, tim đập dồn dập, mồ hôi lạnh tràn ra.
Thủy nắm tay anh, ánh mắt nghiêm trọng:
“Đây là linh hồn ác đầu tiên mà ngươi phải đối mặt. Nó thử thách sự can đảm và khả năng phân biệt thiện – ác của ngươi. Hãy giữ vững tâm trí, đừng sợ hãi, và nhớ rằng ánh sáng thật sẽ luôn hướng dẫn ngươi.”
Hàn Thiên hít sâu, nhắm mắt, và tập trung vào tấm vé không tên. Ánh sáng bạc từ vé nhấp nháy, tỏa ra những tia sáng len lỏi qua bóng tối, tạo ra một con đường dẫn đến phía linh hồn đỏ rực. Anh bước từng bước, cảm nhận mọi rung động xung quanh, và khi tiến sát, linh hồn đỏ rực bỗng chợt tan biến thành làn sương mỏng, để lại cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa kinh ngạc.
Anh mở mắt, nhìn quanh, thấy Thủy mỉm cười:
“Ngươi đã phân biệt đúng ánh sáng, vượt qua thử thách đầu tiên trong toa này. Nhưng ánh sáng chưa bao giờ là duy nhất. Trên chuyến tàu này, mỗi ánh sáng sẽ thử thách tâm hồn theo cách khác nhau, và ngươi cần học cách nhận biết chúng.”
Khi tàu tiếp tục lăn trên đường ray, Hàn Thiên nhận ra rằng toa tàu này chính là trung tâm các linh hồn thiện – ác, nơi mà mọi hành khách đều phải lựa chọn hướng đi thông qua ánh sáng hoặc bóng tối. Tấm vé bạc vẫn phát sáng, chỉ dẫn những lối đi tiếp theo, nhưng cũng nhắc nhở rằng mỗi bước đi đều quyết định sinh tử.
Anh nhìn qua cửa sổ toa tàu, thấy bên ngoài là một cảnh vật thay đổi liên tục: rừng rậm, núi non, thậm chí là những thành phố lấp ló trong màn sương. Mỗi cảnh tượng đều tạo ra cảm giác ám ảnh, vừa đẹp vừa đáng sợ, nhắc nhở anh rằng chuyến đi này không chỉ là hành trình vật lý mà còn là hành trình tâm linh, đối diện với linh hồn và nỗi sợ.
Thủy nói thêm:
“Ngươi sẽ gặp nhiều ánh sáng, nhiều bóng tối, nhiều linh hồn. Hãy ghi nhớ rằng ánh sáng thật luôn đi kèm với sự sáng suốt, lòng can đảm, và khả năng phân biệt thiện – ác. Vé của ngươi sẽ dẫn lối, nhưng chỉ khi ngươi đủ mạnh để hiểu giá trị của ánh sáng.”
Hàn Thiên hít sâu, nắm chặt tấm vé, và bước tiếp vào ánh sáng lóe lên phía trước. Anh biết rằng mọi thử thách sắp tới sẽ khó khăn hơn, nhưng lần này anh cảm nhận một niềm tin nhẹ nhàng: rằng dù tàu đêm có đưa anh đi đến đâu, sự tỉnh táo, can đảm và tấm vé bạc sẽ dẫn anh tìm ra lối ra.
Chiếc tàu tiếp tục lướt đi, bánh xe vang lên đều đặn, ánh sáng lóe lên nhấp nháy từ các cánh cửa phía trước. Hàn Thiên mở mắt, thấy Thủy và những linh hồn thiện khác đứng theo dõi, như người bảo hộ tinh thần trên chuyến hành trình đầy bí ẩn này. Anh bước tới, biết rằng thử thách thực sự chưa kết thúc, nhưng ánh sáng lóe lên đã thắp lên hy vọng giữa bóng tối cõi âm.