chuyến tàu về cõi âm

Chương 6: Lời nguyền trong bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hàn Thiên vừa rời khỏi toa tàu ánh sáng, bước vào hành lang nối tiếp toa tiếp theo. Không gian nơi đây khác hẳn: bóng tối đặc quánh bao trùm, chỉ có ánh sáng mờ nhấp nháy từ tấm vé bạc trên tay anh. Mùi ẩm mốc, hòa lẫn với hương khói kỳ lạ, khiến anh cảm thấy cơ thể lạnh buốt và tâm trí căng thẳng.

Anh tiến từng bước chậm rãi, tai nghe thấy tiếng thở nặng nề vọng lại từ tường, tiếng thì thầm như gió thoảng. Tất cả đều cảnh báo một nguy hiểm tiềm ẩn. Hàn Thiên biết rằng, lần này, thử thách không còn chỉ là phân biệt ánh sáng và bóng tối, mà là đối diện trực tiếp lời nguyền tàu đêm – một sức mạnh siêu nhiên đã ràng buộc linh hồn và hành khách sống từ lâu.

Khi đến giữa hành lang, một cánh cửa đen tuyền hiện ra, bề mặt phủ sương mù và những ký hiệu lạ phát sáng nhấp nháy. Trên cánh cửa, một dòng chữ xuất hiện bằng ánh sáng đỏ:

"Ai bước vào sẽ đối diện nỗi sợ và sự hối tiếc sâu kín nhất. Bóng tối sẽ thử thách linh hồn ngươi, và chỉ can đảm mới tồn tại."

Hàn Thiên hít sâu, đặt tay lên tay nắm cửa. Khi cánh cửa mở ra, anh thấy trước mắt là toa tàu toàn bóng tối, không có ánh sáng, không có ghế, chỉ có một con đường hẹp dẫn sâu vào trung tâm. Ngay khi bước vào, anh cảm nhận sự thay đổi đột ngột: không gian trở nên nặng nề, thời gian như chậm lại, mọi âm thanh đều biến dạng, vang vọng từ mọi phía.

Từ bóng tối, một hình dáng khổng lồ xuất hiện: linh hồn áo đen, mắt đỏ rực, miệng mở ra nhưng không phát ra tiếng. Nó lao về phía Hàn Thiên, và anh cảm nhận lực hút vô hình kéo cơ thể về phía nó, như thể muốn nuốt chửng cả linh hồn anh. Tim anh đập thình thịch, nhưng anh nhớ lại lời Thủy:

“Ánh sáng thật luôn đi kèm với sự sáng suốt và can đảm. Hãy giữ vững tâm trí.”

Anh nắm chặt tấm vé, ánh sáng bạc lóe lên, tạo thành một vầng hào quang quanh cơ thể, ngăn linh hồn ác lại. Tiếng thì thầm xung quanh vang lên:

"Ngươi sẽ bị lạc trong bóng tối nếu sợ hãi. Chỉ khi đối diện và hiểu nỗi sợ, ngươi mới vượt qua."

Hàn Thiên hít sâu, nhắm mắt, và tưởng tượng ánh sáng từ tấm vé chiếu rọi khắp bóng tối, soi vào tất cả nỗi sợ sâu kín nhất trong tâm trí anh: thất bại, mất mát, lỗi lầm chưa giải quyết. Anh bước từng bước, cảm nhận lực kéo của bóng tối nhưng không lùi bước, ánh sáng từ tấm vé dẫn đường, dần dần phá tan màn sương đen xung quanh.

Bỗng, linh hồn áo đen biến thành hình ảnh quá khứ của chính anh: những lỗi lầm, những quyết định hối tiếc, những lời nói chưa kịp nói với người thân đã mất. Tất cả hiện lên sống động, như muốn khiến anh gục ngã về mặt tinh thần.

Nhưng Hàn Thiên mở mắt, nhìn thẳng vào hình ảnh quá khứ, nhủ thầm:

“Đây là thử thách. Tôi phải đối diện, không trốn chạy.”

Anh bước qua từng ký ức, nhận ra rằng bóng tối và lời nguyền không chỉ là linh hồn ác, mà còn là phản chiếu những nỗi sợ, hối tiếc trong chính bản thân. Khi anh chấp nhận tất cả, ánh sáng từ tấm vé bùng lên mạnh mẽ, phá tan bóng tối, và linh hồn áo đen biến mất, để lại một hành lang tĩnh lặng, nhẹ nhàng hơn.

Một linh hồn nhỏ xuất hiện, ánh mắt hiền hậu:

“Ngươi đã đối diện lời nguyền. Chỉ những ai hiểu được bản chất bóng tối mới vượt qua được. Nhưng đây mới chỉ là bước khởi đầu. Con tàu đêm còn nhiều điều chưa hé lộ, nhiều linh hồn chưa xuất hiện, và nhiều cạm bẫy tinh thần đang chờ ngươi.”

Hàn Thiên gật đầu, mồ hôi vẫn nhễ nhại trên trán, nhưng trong lòng dâng lên một niềm tin mới: rằng dù lời nguyền và bóng tối có hung hãn đến đâu, can đảm và sáng suốt sẽ dẫn anh đi tiếp.

Chiếc tàu đêm tiếp tục lăn trên đường ray, tiếng bánh xe vang lên đều đặn. Hàn Thiên nắm chặt tấm vé, nhìn cánh cửa tiếp theo nhấp nháy, và bước tới, biết rằng thử thách thực sự của chuyến tàu đêm mới chỉ bắt đầu – nơi mà anh sẽ phải đối diện với linh hồn bí ẩn, quá khứ đau thương và những sự thật ẩn sâu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×