chuyến tàu về cõi âm

Chương 7: Hành khách vô hình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hàn Thiên bước qua cánh cửa cuối cùng của toa tàu bóng tối, vào một không gian hoàn toàn mới. Toa tàu này không hẳn tối tăm, cũng không rực rỡ ánh sáng – một vùng trung gian, nơi mọi vật thể dường như nửa hiện, nửa ẩn, như đang tồn tại giữa thực và ảo. Anh hít sâu, cảm nhận sự tĩnh lặng đáng sợ, và nhận ra rằng không chỉ linh hồn ác, mà cả linh hồn thiện cũng có thể biến dạng nếu không tỉnh táo.

Khi bước vào hành lang, Hàn Thiên phát hiện các hành khách ngồi trên ghế đều vô hình, chỉ khi ánh sáng từ tấm vé chiếu qua mới hé lộ thân thể mờ ảo, lung linh như sương khói. Anh lặng người: những linh hồn này không phát ra tiếng động, nhưng vẫn gửi ra lời nhắn tinh thần, tạo thành một chuỗi thông điệp liên kết.

Một giọng nói vang lên bên tai anh, trầm và dịu:

“Chào ngươi, Hàn Thiên. Ngươi là người sống thứ ba bước vào toa này. Những hành khách vô hình chính là những linh hồn đang kẹt giữa sống và chết, và cũng là những người đồng minh tiềm năng.”

Hàn Thiên nhướng mày, cố gắng nhìn rõ, và thấy ánh sáng từ tấm vé bắt đầu hình thành những hình bóng nhỏ, tựa như linh hồn đồng hành, lơ lửng xung quanh. Anh nhận ra rằng toa tàu này thử thách khả năng kết nối và nhận biết linh hồn, không chỉ dựa vào ánh sáng hay bóng tối.

Một linh hồn trẻ, cao chưa đầy một mét, tiến đến, ánh mắt trong trẻo:

“Ngươi phải học cách giao tiếp. Một số hành khách vô hình muốn giúp, một số muốn dẫn lạc, nhưng tất cả đều giữ một phần bí mật của chuyến tàu. Hãy lắng nghe, quan sát và ghi nhớ.”

Bỗng, một cơn gió lạnh lướt qua, và từ bóng tối, một linh hồn ác hiện ra, thân hình mờ ảo nhưng đầy quyền lực, mắt đỏ rực. Nó lao về phía Hàn Thiên, nhưng không trực tiếp tấn công; thay vào đó, nội tâm anh bị vặn xoắn, những ký ức đau thương và nỗi sợ xuất hiện dồn dập, như muốn kéo anh vào bóng tối.

Hàn Thiên hít sâu, nhắm mắt, đặt tay lên tấm vé, và ánh sáng bạc bùng lên. Anh cảm nhận sự hiện diện của các hành khách vô hình, một số tiến lại gần, tỏa ra năng lượng bảo vệ. Linh hồn ác bị ngăn lại, phải lùi lại trong bóng tối.

Một linh hồn vô hình khác, hình dáng một cụ già, tiến đến, giọng trầm:

“Ngươi vừa trải qua thử thách lớn. Nhưng đây chỉ là bước đầu trong việc nhận biết đồng minh và kẻ thù. Trên chuyến tàu này, linh hồn vô hình thường tiết lộ thông tin quan trọng, nhưng không phải tất cả đều thật. Ngươi cần chọn lọc và tỉnh táo.”

Hàn Thiên gật đầu, bước đi giữa các ghế vô hình, nghe và phân biệt từng lời nhắn tinh thần, cảm nhận từng rung động từ các hành khách. Anh nhận ra rằng toa tàu này là bài học về sự tin tưởng và nhận thức, nơi mà những linh hồn vô hình vừa là hướng dẫn, vừa là thử thách, giúp anh chuẩn bị cho những bí ẩn sâu hơn phía trước.

Khi đi đến cuối toa, anh nhận ra một cánh cửa phát sáng nhấp nháy, hình như được tạo ra bởi ánh sáng từ các hành khách vô hình. Thủy, linh hồn đồng hành, xuất hiện bên cạnh:

“Ngươi đã kết nối được với một số hành khách vô hình, nhận ra đồng minh và kẻ thù. Cánh cửa phía trước sẽ dẫn ngươi đến toa tàu chứa những linh hồn mạnh nhất, nơi mà mọi quyết định đều quan trọng và có thể thay đổi số phận. Hãy chuẩn bị tinh thần.”

Hàn Thiên nắm chặt tấm vé, bước tới cánh cửa. Ánh sáng từ tấm vé phản chiếu lên những hành khách vô hình, tạo thành một hình ảnh dẫn lối rực rỡ, vừa giúp anh tự tin bước tiếp, vừa nhắc nhở rằng mọi linh hồn đều mang thông điệp quan trọng, và anh phải tỉnh táo để giải mã các dấu hiệu.

Chiếc tàu đêm tiếp tục lăn trên đường ray, bánh xe vang lên đều đặn. Hàn Thiên cảm nhận rằng toa tàu hành khách vô hình không chỉ là thử thách tâm linh, mà còn là bài học về sự kết nối, lòng tin và nhận thức. Anh biết rằng mọi bước đi tiếp theo đều đòi hỏi sáng suốt, dũng cảm và khả năng phân biệt thiện – ác, và chuyến đi cõi âm vẫn còn nhiều bí ẩn đang chờ khám phá.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×