chuyến tàu về cõi âm

Chương 8: Trận chiến bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hàn Thiên bước qua cánh cửa sáng nhấp nháy, bước vào một toa tàu hoàn toàn khác. Không gian nơi đây tối đến mức mắt thường khó nhận biết vật thể, nhưng tấm vé bạc trên tay phát ra ánh sáng mờ nhạt, đủ để anh nhìn thấy các đường ray, các hành khách vô hình, và bóng tối dày đặc như một biển sương đen.

Ngay khi bước vào, anh cảm nhận sức nặng tinh thần áp đảo: không chỉ là bóng tối, mà còn là sức mạnh siêu nhiên của những linh hồn mạnh nhất, những linh hồn mà thậm chí các hành khách vô hình trước đó cũng phải e dè. Từng bước chân vang lên, nhưng mỗi tiếng bước đều bị dội ngược lại, tạo cảm giác như toàn bộ toa tàu đang sống động, theo dõi anh.

Một giọng nói vang lên từ bóng tối, lạnh lùng và sắc bén:

“Ngươi đã bước vào lãnh địa của chúng ta, người sống. Ai không đủ sáng suốt và can đảm sẽ bị nuốt chửng giữa hai thế giới.”

Hàn Thiên nắm chặt tấm vé, ánh sáng bạc từ đó tỏa ra, tạo thành một vòng hào quang bảo vệ xung quanh. Linh hồn mạnh xuất hiện: hình dáng cao lớn, mờ ảo, mắt đỏ rực, tỏa ra khí tức khiến anh cảm giác ngột ngạt và run rẩy. Đây không còn là thử thách tinh thần đơn thuần, mà là cuộc đối đầu trực diện.

Linh hồn lao tới, nhưng không chỉ bằng sức mạnh vật lý; mọi ký ức, nỗi sợ và lỗi lầm của Hàn Thiên bỗng hiện lên, xâu chuỗi, dồn dập, tạo thành một trận chiến tinh thần dữ dội. Anh phải đứng vững, tập trung vào ánh sáng từ tấm vé và nhớ lại tất cả những gì đã học: phân biệt thiện – ác, ánh sáng thật – giả, và nhận thức bản thân.

Bỗng, một linh hồn đồng hành – Thủy – xuất hiện, ánh mắt sáng rực:

“Ngươi không đơn độc. Hãy kết hợp sức mạnh của ánh sáng và lòng can đảm. Chỉ khi tin vào chính mình, ngươi mới vượt qua được linh hồn mạnh này.”

Hàn Thiên hít sâu, nhắm mắt, và tưởng tượng ánh sáng từ tấm vé phủ khắp toa tàu, chiếu vào tất cả bóng tối. Anh cảm nhận từng rung động của linh hồn mạnh, từng ảo giác mà nó tạo ra, và bắt đầu dùng sự tỉnh táo để phân biệt thật – giả. Mỗi khi ánh sáng chạm vào một bóng ảo, bóng đó tan biến, và Hàn Thiên dần nhận ra sức mạnh thực sự của ánh sáng là kiểm soát tâm trí, chứ không chỉ là vật lý.

Trận chiến kéo dài, tinh thần và thể chất anh căng thẳng đến mức mồ hôi lạnh đổ ra, tim đập dồn dập. Nhưng Hàn Thiên không chùn bước. Anh nhận ra rằng mỗi linh hồn mạnh đều phản chiếu một phần nỗi sợ và lỗi lầm của chính mình, và anh cần đối diện chứ không trốn tránh.

Cuối cùng, khi ánh sáng từ tấm vé chiếu thẳng vào trung tâm linh hồn mạnh, nó phát ra tiếng rít kinh hoàng, cơ thể mờ ảo tan biến dần, để lại một toa tàu tĩnh lặng và nhẹ nhàng hơn. Hàn Thiên thở hổn hển, nhưng trong lòng tràn ngập niềm tin và quyết tâm: anh đã vượt qua trận chiến tinh thần khốc liệt, học cách đối diện bóng tối và nỗi sợ sâu kín nhất.

Thủy tiến đến, đặt tay lên vai anh:

“Ngươi đã vượt qua thử thách đầu tiên của linh hồn mạnh. Nhưng còn nhiều linh hồn khác, nhiều cạm bẫy và sự thật chưa hé lộ. Hãy chuẩn bị, vì cánh cửa tiếp theo sẽ dẫn đến trung tâm tàu đêm, nơi mà mọi linh hồn đều hội tụ và những quyết định của ngươi sẽ quan trọng hơn bao giờ hết.”

Hàn Thiên gật đầu, nhìn tấm vé bạc. Ánh sáng từ nó nhấp nháy, như mời gọi bước vào thử thách tiếp theo, nhắc nhở anh rằng chuyến đi này không chỉ là sinh tồn mà còn là hành trình khám phá bản thân và hiểu rõ hai thế giới song song.

Chiếc tàu đêm tiếp tục lăn trên đường ray, tiếng bánh xe vang lên đều đặn. Hàn Thiên bước tới cánh cửa phía trước, lòng tràn đầy quyết tâm: dù bóng tối và linh hồn mạnh có hung dữ đến đâu, anh sẽ không lùi bước, và chuyến tàu đêm vẫn còn nhiều bí ẩn đang chờ anh khám phá.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×