Sự kiện trà nóng và mứt dâu buổi sáng đã đặt một lớp băng mỏng manh lên mối quan hệ của chúng tôi. Tôi cố gắng giữ khoảng cách suốt cả ngày, viện cớ công việc để tránh mặt Linh. Nhưng đêm đến, sự cô độc trong căn nhà lại kéo chúng tôi lại gần nhau.
Khoảng 10 giờ tối, khi tôi đang định lên phòng, Linh ló đầu ra khỏi cửa phòng cô bé.
"Anh Hoàng, anh có bận không? Tivi vừa chiếu một bộ phim hay lắm, phim kinh dị." Giọng Linh có chút háo hức nhưng xen lẫn sự e dè quen thuộc của cô bé.
"Phim kinh dị?" Tôi nhướng mày. "Em sợ ma lắm mà?"
"Thì... Em muốn tập làm quen. Với lại, có anh xem cùng thì không sợ đâu."
Câu nói đó, một lần nữa, lại đánh trúng vào sự yếu mềm của tôi. Sự tin tưởng tuyệt đối và dựa dẫm ngây thơ của Linh luôn là vũ khí mạnh nhất của cô bé.
"Được rồi. Nhưng đừng có la hét quá nhé."
Tôi và Linh ngồi xuống ghế sofa lớn trong phòng khách. Tôi chọn ngồi ở một góc, cố tình giữ khoảng cách hai gối tay dài. Nhưng Linh, một cách tự nhiên, lại chọn ngồi ngay sát tôi.
"Em sợ xem một mình lắm." Linh thì thầm, ôm chiếc gối bông vào lòng.
Mùi vani thoang thoảng từ tóc Linh lại một lần nữa xâm chiếm khứu giác tôi. Sự gần gũi này khiến tôi không thoải mái. Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể cô bé xuyên qua lớp vải.
Bộ phim bắt đầu. Đó là một bộ phim ma cũ kỹ với những cảnh jumpscare (những pha hù dọa bất ngờ) rập khuôn, nhưng đối với Linh, nó là một thử thách thực sự.
Cái Chạm Nhầm Nút (Phiên bản Nâng cấp)
Đến phân cảnh đầu tiên, một bóng đen bất ngờ xuất hiện trên màn hình, Linh hét lên một tiếng nhỏ, kinh hãi, và theo phản xạ, cô bé nép mình vào tôi.
Cả cơ thể Linh, nhỏ nhắn và mềm mại, dán chặt vào cánh tay và vai tôi. Chiếc gối bông bị cô bé siết chặt giữa chúng tôi, nhưng nó không ngăn được sự tiếp xúc trực tiếp.
Tôi cứng đờ. Mọi suy nghĩ, mọi lý trí đều tan biến. Toàn bộ sự tập trung của tôi dồn vào nơi cơ thể Linh áp sát vào mình.
Tôi cố gắng nói: "Linh, em không sao đâu, nó chỉ là..."
Nhưng Linh không nghe thấy. Cô bé dùng cả hai tay vịn chặt vào cánh tay tôi, những ngón tay cô bé siết nhẹ, gần như cấu vào da tôi.
"Em sợ quá, anh Hoàng! Đừng đẩy em ra..." Linh thì thầm, giọng cô bé run rẩy, đầu cô bé vùi sâu vào hõm cổ tôi.
Hơi thở ấm áp của Linh phả vào vùng da nhạy cảm nơi cổ. Tôi cảm nhận được nhịp tim cô bé đập thình thịch qua lớp áo. Đó không phải là một cái ôm anh em thông thường. Đó là sự đầu hàng hoàn toàn của cô bé trước nỗi sợ hãi, và là một sự thử thách tột độ đối với tôi.
Tôi biết, tôi phải đẩy cô bé ra, phải nhắc nhở cô bé về giới hạn. Nhưng tôi không thể. Toàn bộ cơ thể tôi bị tê liệt trong khoảnh khắc đó.
Tôi chỉ dám khẽ khàng đưa một tay lên, đặt lên lưng Linh, vỗ nhẹ một cách gượng gạo. Hành động này nhằm xoa dịu cô bé, nhưng lại vô tình kéo Linh sát vào mình hơn.
Cảm Giác Cơ Thể Trưởng Thành
Bộ phim vẫn tiếp tục, nhưng tôi không còn nhìn thấy gì nữa. Mọi thứ trở nên mờ ảo, chỉ còn cảm giác cơ thể Linh dựa vào tôi.
Tôi nhận ra sự khác biệt. Linh không còn là cô bé gầy gò ngày xưa. Cô bé đã trở thành một thiếu nữ trưởng thành, với những đường nét cơ thể mềm mại và đầy đặn đang áp sát vào lồng ngực tôi.
Tôi bắt đầu lo lắng về nhịp thở của chính mình. Tôi cố gắng hít thở sâu, nhưng hơi thở nóng ran và nặng nề lại phản bội sự bình tĩnh giả tạo của tôi.
Đến cảnh cao trào, Linh gần như nhảy dựng lên. Cô bé xoay người lại, một cách vô thức, và mặt chúng tôi chỉ còn cách nhau một hơi thở.
Đôi mắt Linh vẫn hoảng loạn, nhưng trong ánh sáng mờ ảo của tivi, tôi thấy một tia sáng tò mò xen lẫn. Môi cô bé hé mở, hơi thở gấp gáp.
Linh đưa tay lên, chạm vào má tôi, ngón tay cô bé mát lạnh.
"Anh Hoàng... Anh cũng sợ à?"
Câu hỏi ngây thơ đó, được đặt ra trong một tình huống thân mật đến nghẹt thở, như một cái tát vào lý trí tôi.
"Không, anh không sợ," tôi thều thào, giọng nói khản đặc. "Chỉ là... em đừng sát anh quá."
Linh nghe thấy sự khó chịu trong giọng tôi, nhưng cô bé hiểu lầm. Cô bé nghĩ tôi đang giận vì cô bé dựa dẫm.
"Em xin lỗi..." Linh rút tay lại, gương mặt thoáng buồn bã, và cô bé lại rụt rè nép vào góc ghế.
Sự lùi bước đó của Linh khiến tôi cảm thấy trống rỗng và tồi tệ hơn nữa. Tôi đã muốn cảm giác mềm mại đó quay lại, muốn sự ấm áp đó kéo dài thêm.
Tôi thở dài. "Không sao. Anh không giận. Chỉ là... ngồi xem phim thôi."
Tôi đặt tay lên gối tay, cố gắng giữ nguyên vị trí, nhưng đôi mắt tôi lại không ngừng liếc nhìn về phía Linh, nơi cô bé đang ngồi thu mình trong bóng tối, ôm chặt chiếc gối.
Đêm đó, bộ phim kinh dị không phải là thứ đáng sợ nhất. Thứ đáng sợ nhất chính là sự im lặng giữa chúng tôi, và những cảm xúc bùng nổ trong lồng ngực tôi khi tôi biết, chỉ cần một cái chạm tay vô tình nữa thôi, giới hạn kia sẽ tan vỡ hoàn toàn.