cô em gái ngây thơ

Chương 4: Bàn Học Riêng Tư và Những Câu Hỏi Ngây Thơ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự kiện đêm xem phim đã tạo ra một khoảng cách vô hình nhưng dày đặc giữa tôi và Linh. Suốt ngày hôm sau, chúng tôi gần như tránh mặt nhau, hoặc chỉ trao đổi bằng những câu cụt ngủn. Tôi cảm thấy khó chịu với chính bản thân vì đã để cảm xúc đi quá xa.

Tối hôm đó, Linh bước vào phòng tôi.

"Anh Hoàng, anh giúp em xem cái này với."

Linh cầm trên tay cuốn sách giáo khoa Sinh học, cùng một cuốn tiểu thuyết lãng mạn bìa đã cũ mèm.

"Em sắp thi học kỳ rồi, mà mấy bài này em thấy khó hiểu quá. Anh giảng giúp em đi." Linh đặt sách lên bàn làm việc của tôi, rồi nhanh chóng kéo chiếc ghế phụ đến ngồi sát cạnh.

Đây là tình huống tôi không thể từ chối. Giúp em gái học tập là trách nhiệm của một người anh.

Căng Thẳng Trên Từng Trang Sách

Tôi bắt đầu giảng giải về các quá trình sinh học khô khan. Ban đầu, mọi thứ đều chuyên nghiệp. Nhưng sự gần gũi trong không gian riêng tư này nhanh chóng gây ra sự bất ổn.

Mỗi khi tôi cúi xuống chỉ vào sơ đồ, mái tóc mềm mượt của Linh lại cọ vào cánh tay tôi. Hương vani lại lan tỏa, và sự tập trung của tôi nhanh chóng tan biến. Tôi nhận ra mình không còn tập trung vào kiến thức nữa, mà là vào hơi thở của Linh.

"Anh Hoàng, cái này nghĩa là sao ạ?" Linh dùng bút chì chỉ vào một đoạn văn mô tả về "tình yêu và sự gắn kết" trong cuốn tiểu thuyết lãng mạn cũ kỹ kia.

"Em đọc tiểu thuyết gì đấy? Anh tưởng em đang ôn thi cơ mà?" Tôi nhíu mày, cố gắng chuyển hướng.

"À, cái này là của bạn em. Nó bảo hay lắm nên em mượn đọc giải trí." Linh cười ngây thơ, rồi lại chỉ vào đoạn văn. "Nhưng em không hiểu. Trong này viết: 'Ánh mắt anh ta là sự khao khát không lời, khiến cô run rẩy'."

"Khao khát không lời là gì ạ? Có phải là đói bụng không?"

Câu hỏi ngây thơ đó khiến tôi gần như bật cười, nhưng tôi phải cố gắng kiềm chế để không bộc lộ sự bối rối của mình. Linh hoàn toàn không hiểu được sự hai nghĩa của từ ngữ này.

Tôi hắng giọng. "Nó không phải là đói bụng. Nó là... một loại cảm xúc mạnh mẽ, phức tạp. Khi con người... yêu nhau, họ có những cảm xúc muốn gần gũi nhau hơn, vượt qua tình bạn."

"Gần gũi hơn là sao ạ?" Linh nghiêng đầu, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào tôi, không hề có sự che đậy. "Giống như em muốn dựa vào anh khi xem phim kinh dị ạ?"

Câu hỏi của Linh như một nhát dao đâm thẳng vào tâm trí tôi, làm bộc lộ những gì tôi đang cố gắng chôn giấu. Cô bé đang dùng sự ngây thơ của mình để phơi bày bí mật của tôi.

"Không hẳn là như thế," tôi lắp bắp, giọng nói khô khốc. "Nó... nó là một cảm giác khác. Nó là sự kết nối về mặt tinh thần, và cả... vật lý nữa."

"Vật lý?" Linh thắc mắc. "Là chạm tay ạ? Hay ôm ạ?"

Tôi gập cuốn sách lại, tránh né ánh mắt cô bé. "Linh. Đây không phải là nội dung học tập. Tập trung vào Sinh học đi. Cái này em sẽ hiểu khi lớn hơn."

Ánh Mắt Lạc Lối

Linh hiểu rằng tôi đang né tránh, nhưng sự tò mò của cô bé không dễ dàng bị dập tắt. Linh im lặng một lát, rồi đặt tay lên tay tôi đang để trên bàn.

"Anh Hoàng, anh có từng có... 'khao khát không lời' với ai chưa?"

Cái chạm tay này, không phải là vô ý, nhưng cũng không phải là có ý đồ. Nó là sự tìm kiếm của Linh. Cô bé muốn tìm câu trả lời, và chỉ có tôi mới có thể cung cấp nó.

Tôi giật mình rút tay lại. Linh có vẻ hụt hẫng trước sự phản ứng của tôi.

"Sao anh lại rút tay ạ? Em có làm gì sai không?"

"Không. Không phải em. Chỉ là... Anh không thích bị chạm khi đang tập trung." Tôi nói dối một cách tồi tệ.

Ánh mắt Linh chợt tối lại một chút, nhưng sau đó, nó lại quay về trạng thái trong veo cũ. Cô bé mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng và hiểu chuyện bất ngờ.

"Em xin lỗi. Em biết rồi. Em sẽ không làm phiền anh nữa. Anh ngủ ngon nhé."

Linh đứng dậy, thu dọn sách vở. Khi cô bé đi đến cửa, cô bé quay lại, nhìn tôi lần cuối.

"Anh Hoàng này," Linh thì thầm, giọng nói ngọt ngào như mật, "Em hy vọng anh sẽ sớm tìm thấy người mà anh có thể chia sẻ 'khao khát không lời' đó."

Rồi cô bé đi khuất, đóng cửa lại.

Tôi ngã phịch xuống ghế, cảm thấy kiệt sức hơn cả chạy marathon. Câu nói đó của Linh, dù ngây thơ hay tinh ý, đều là một lời nhắc nhở đau đớn về vị trí của chúng tôi.

Tôi đã tìm thấy người đó rồi, và cô ấy chính là người vừa bước ra khỏi phòng tôi.

Giới Hạn của tôi đang bị thử thách không phải bởi hành động của Linh, mà bởi sự ngây thơ của cô bé đã chạm đến bản năng của tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nơi sự ấm áp và ngọt ngào của Linh vừa đi qua, và tôi tự hỏi: Mình sẽ giữ được bao lâu nữa?


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×