cô em gái ngây thơ

Chương 5: Bữa Ăn Ba Người và Vị Chua Của Im Lặng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự bối rối từ những câu hỏi của Linh trong Chương 4 khiến tôi nhận ra một điều tồi tệ: tôi cần phải giữ khoảng cách một cách rõ ràng hơn. Cách tốt nhất để làm điều đó là chứng minh cho Linh thấy rằng tôi có một cuộc sống riêng, và một ranh giới lãng mạn mà cô bé không thể bước vào.

Tôi quyết định mời Minh, một đồng nghiệp nữ, về nhà ăn tối. Minh là một cô gái xinh đẹp, trưởng thành và hoàn toàn an toàn về mặt cảm xúc—tức là, cô ấy không phải là Linh.

Sự Chuẩn Bị Gượng Ép

Tôi thông báo cho Linh về bữa tối một cách gượng gạo. Linh đang ngồi xem TV, cô bé ngước nhìn tôi, đôi mắt trong veo có vẻ hơi khó hiểu.

"Anh mời bạn gái về ăn tối ạ?" Linh hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có một sự tò mò ẩn giấu.

"Không phải bạn gái. Chỉ là đồng nghiệp thôi. Em chuẩn bị phòng khách gọn gàng một chút nhé." Tôi né tránh ánh mắt cô bé.

Tôi quan sát Linh dọn dẹp. Cô bé làm việc chăm chú và tận tâm một cách lạ thường. Cô bé lau bàn, sắp xếp lại gối sofa, thậm chí còn cắm một lọ hoa nhỏ trên bàn ăn. Căn nhà trở nên ấm áp và ngọt ngào hơn bao giờ hết, nhưng tôi biết, sự ấm áp này không phải dành cho tôi.

Khi Minh đến, cô ấy ngay lập tức bị sự dễ thương và hiếu khách của Linh làm cho bất ngờ.

"Ôi, cô bé này là em gái anh à, Hoàng? Dễ thương quá!" Minh cười, ôm vai Linh một cách thân thiện.

Linh cười nhẹ, nhưng ánh mắt cô bé chỉ lướt qua Minh một cách nhanh chóng, rồi lại dán chặt vào tôi.

Bữa Ăn Ba Người

Bữa tối diễn ra dưới sự giám sát căng thẳng của tôi. Tôi cố tình nói chuyện vui vẻ với Minh, cười đùa và thảo luận về công việc.

Tôi bắt đầu nhận thấy những dấu hiệu khác lạ từ Linh.

Im Lặng: Linh, người luôn hoạt bát, lại gần như im lặng suốt bữa ăn. Cô bé chỉ trả lời cụt ngủn khi Minh hỏi, và ánh mắt luôn tránh né Minh.

Sự Chăm Sóc Độc Quyền: Khi tôi ho nhẹ, Minh định với lấy cốc nước. Nhưng Linh nhanh hơn. Cô bé rót nước, đưa cho tôi, và đặt cốc nước sát vào tay tôi, ánh mắt cô bé kiên quyết không rời. Cử chỉ này vô thức khẳng định rằng cô bé là người duy nhất có quyền chăm sóc tôi.

Hành Động Trẻ Con: Khi Minh kể một câu chuyện cười, tôi bật cười lớn. Ngay lập tức, Linh nhíu mày và lầm bầm một câu gì đó không rõ ràng. Sau đó, cô bé đứng dậy và nói: "Em buồn ngủ quá. Chúc anh chị ăn ngon miệng."

Linh đi lên phòng. Mọi thứ trở nên nhạt nhẽo ngay lập tức.

"Em gái anh lạ thật đấy," Minh nhận xét, có chút khó hiểu. "Nó có vẻ không vui lắm."

"À, con bé đang tuổi lớn, hơi khó tính một chút," tôi giải thích gượng gạo, nhưng trong lòng tôi, một cảm giác chiến thắng buồn bã dâng lên. Linh đã phản ứng.

Vị Chua Của Im Lặng

Sau khi Minh về, tôi dọn dẹp phòng khách. Tôi nhìn lên cửa phòng Linh. Có một chút ánh sáng lọt ra khe cửa.

Tôi bước lên, gõ nhẹ.

"Linh? Em ngủ chưa?"

Không có tiếng trả lời. Tôi mở cửa. Linh đang ngồi trên giường, không ngủ. Cô bé ôm gối, nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định.

Tôi bước vào, ngồi xuống mép giường.

"Em sao thế? Không khỏe à?"

Linh lắc đầu. Cô bé ngước nhìn tôi, đôi mắt trong veo giờ lại có một sự buồn bã sâu thẳm.

"Anh Hoàng... Bạn anh xinh nhỉ?" Linh nói, giọng cô bé nhẹ và lạnh một cách bất thường.

"Ừm. Minh là người tốt."

"Anh thích chị ấy không?"

Câu hỏi thẳng thắn này khiến tôi bất ngờ. "Cái gì? Sao em lại hỏi thế?"

Linh nhìn thẳng vào tôi, không né tránh. "Chị ấy... không giống em. Chị ấy trưởng thành và tự tin. Anh sẽ thích chị ấy hơn em, đúng không?"

"Linh! Đừng nói những điều ngớ ngẩn đó. Em là em gái anh. Cô ấy là đồng nghiệp."

"Nhưng..." Linh cắn môi. "Anh cười với chị ấy nhiều hơn cười với em. Và anh không sợ bị chạm vào khi nói chuyện với chị ấy."

Linh đã quan sát mọi thứ. Cô bé đã nhận ra sự khác biệt trong cách tôi tương tác, và cô bé diễn giải nó theo cách của riêng mình—một sự diễn giải đầy ghen tuông và ám ảnh về vị trí của mình trong lòng tôi.

Tôi đưa tay ra, đặt lên má Linh. Lần này, sự chạm vào không còn là sự vô ý nữa, đó là sự an ủi, nhưng cũng là sự đầu hàng trước mong muốn chạm vào cô bé.

"Nghe này, Linh. Không ai có thể thay thế em được. Em là người thân duy nhất của anh ở đây. Và em luôn là một cô bé đáng yêu."

Tôi cố gắng dùng từ ngữ anh em để xoa dịu, nhưng cái chạm tay của tôi lại mang theo một ẩn ý khác.

Linh nhắm mắt lại. Cô bé khẽ rùng mình dưới bàn tay tôi.

"Anh... anh hứa nhé? Anh sẽ không bị chị ấy cướp đi, đúng không?"

"Không ai cướp anh đi đâu," tôi thì thầm, giọng nói tôi chứa đựng một lời hứa phức tạp hơn cả tình anh em.

Tôi biết, sự cố gắng tạo khoảng cách của tôi đã thất bại hoàn toàn. Nó không khiến Linh lùi bước, mà ngược lại, nó khiến cô bé khẳng định quyền sở hữu một cách ngây thơ nhưng mạnh mẽ hơn.

Tôi rút tay lại, cảm thấy nóng rát. Đêm nay, tôi lại phải chiến đấu với bí mật của mình một lần nữa.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×